Những ngày bị gi/am lỏng trong biệt thự, tôi bắt đầu suy nghĩ.
Tại sao Cố Thời Diễn lại kéo tôi vào và làm những chuyện như vậy?
Vì h/ận? Vì yêu? Vì thương hại, biết ơn, áy náy?
Có lẽ vậy.
Tôi lớn đến chừng này chưa từng được ai yêu thương nên không phân biệt được.
Không phân biệt được trong ánh mắt anh ta nhìn tôi, rốt cuộc là thứ tình cảm gì.
…
Ở đây cũng không tệ, ngoại trừ mỗi tối.
Cứ mỗi khi Cố Thời Diễn về, tôi lại có cảm giác ngày đêm đảo lộn.
Sau khi xong việc, tôi như con cá sắp ch*t nằm bò trên giường, cả người mềm nhũn như không xươ/ng.
"Anh đã tra ra được ai là người động tay động chân vào xe rồi."
Cố Thời Diễn vừa nói vừa bế tôi vào phòng tắm.
"Chu Tri Dạ? Hay là Thẩm Nguyệt Bạch?"
Kể từ sau vụ t/ai n/ạn hôm đó, tôi gọi điện cho Thẩm Nguyệt Bạch thế nào cũng không được.
Tôi đành phải liệt cô ta vào danh sách tì nh ngh/i.
"Không..." Cố Thời Diễn do dự một chút, rồi nói: "Là anh hai của em, Phương Mặc."
"Hả?"
Không phải chứ, anh ta bị đ/iê n à.
Sao lại ra tay với cả người nhà thế!
"Bởi vì thời gian trước em đã c/ướp mất hào quang của anh ta rất nhiều lần, bao gồm cả vụ đấu thầu, khiến bố em rất hài lòng với em, còn nổi trận lôi đình với anh ta."
Tôi đoán được lý do này.
"Vậy còn Thẩm Nguyệt Bạch? Cô ta thật sự trong sạch sao?"
"Tối hôm đó, cô ta và Chu Tri Dạ đã mai phục trên núi, khả năng cao là sẽ không có đường về."
"Ồ... vậy thì đúng là khó thoát khỏi kiếp nạn rồi."
"Đừng nói b/ậy."
Vai tôi bị người phía sau c/ắ n mạnh một cái rồi l iế/m l/áp như đang h ôn.
"Chuyện của anh trai em, anh đã thu thập đủ bằng chứng nộp lên t/ò a á/n rồi."
"Anh sẽ mãi mãi bảo vệ em, Phương Hoài.”
"Tin anh."
Bình luận
Bình luận Facebook