Khuôn mặt vốn dĩ luôn bình tĩnh không gợn sóng của Cố Thời Diễn xuất hiện một vết nứt.
Anh ta muốn nói lại thôi.
Nam chính Chu Tri Dạ đã rời đi, trong căn hầm t/ối t/ăm chỉ còn lại hai chúng tôi.
Anh ta với tư thế của kẻ chiến thắng tuyệt đối, cao cao tại thượng kh/inh mi/ệt nhìn tôi.
Cuối cùng vẫn mím môi, quy` một gối xuống.
"Phương Hoài, còn di ngôn gì không?"
Trong không khí tràn ngập mùi m/á u t/anh.
Tôi cười lớn hai tiếng, rồi đột nhiên kéo mạnh cà vạt trên bộ vest của anh ta.
Phía trên là kẹp cà vạt do Thẩm Nguyệt Bạch tặng, Cố Thời Diễn rất quý nó.
Tôi không chút do dự, ghé sát vào l iế/m một cái.
Không vì gì khác, chỉ để khiến anh ta gh/ê t/ởm.
Dưới ánh mắt kinh ngạc và sững sờ của anh ta, tôi còn áp sát mặt anh ta, h/ôn một cái.
"Nói cho anh biết một bí mật... người Phương Hoài tôi thích... từ trước đến nay... vẫn luôn... là anh."
Bình luận
Bình luận Facebook