Khuôn mặt Trần Lão Cửu rạng rỡ, vui vẻ nói: "Chú, dạo này vận may của cháu đặc biệt tốt, cứ nhặt được tiền hoài. Cháu muốn nhờ chú xem cho cháu một quẻ."
Ông tôi rít hai hơi th/uốc lào, liếc nhìn Trần Lão Cửu rồi nói: "Mệnh của cháu không có vận, không có tài, chỉ là một cái mạng hèn, cháu nhặt được tiền là dùng tuổi thọ để đổi lấy thôi, không quá ba ngày cháu sẽ ch//ết bất đắc kỳ tử."
Lời ông tôi vừa dứt, nụ cười trên mặt Trần Lão Cửu liền cứng đờ, ánh mắt hắn nhìn ông tôi rất phức tạp, như thể bị ông tôi nói trúng tim đen.
Ông tôi giơ hai ngón tay về phía Trần Lão Cửu, ra hiệu hắn đưa tiền.
Trần Lão Cửu nhíu ch/ặt mày, nói: "Chú, đúng là chú nói trúng phóc. Dạo này vận may của cháu tốt đến kỳ lạ. Tiền trên đất cứ như con ruột của cháu vậy, cháu không nhặt nó cũng tự dính vào đế giày, hất thế nào cũng không ra. Gần đây cháu còn hay bị ảo giác, cứ đến tối là lại nghe thấy tiếng bố cháu gọi. Cái giọng đó nghe rợn người lắm."
Ông tôi rít một hơi th/uốc lào, bình tĩnh nói: "Đó không phải là ảo giác, chính là bố cháu đang gọi cháu đấy. Bát tự của cháu tà quái, khắc ch//ết bố ruột. Bố cháu muốn lấy mạng cháu."
Lời ông tôi vừa dứt, Trần Lão Cửu "bịch" một tiếng quỳ xuống đất, dập đầu lia lịa về phía ông tôi, sốt sắng nói: "Chú ơi, xin chú c/ứu cháu với, cháu không muốn ch//ết."
Ông tôi nheo mắt lại, rít thêm hai hơi th/uốc lào rồi nói: "Ta chỉ xem quẻ thôi, không quản chuyện khác. Cháu về đi."
Trần Lão Cửu nắm ch/ặt lấy cánh tay ông tôi, nói: "Chú ơi, cháu không đi. Cháu biết chú có bản lĩnh, xin chú nể tình đồng hương, c/ứu cháu với, xin chú đấy."
Trần Lão Cửu nói xong liền dập đầu về phía ông tôi. Hắn dập đầu rất mạnh, trán rướm cả m/áu.
Ông tôi nhíu ch/ặt mày, kéo Trần Lão Cửu đứng dậy, nói: "Lão Cửu, không phải ta không c/ứu cháu, mà là không thể c/ứu được."
Trần Lão Cửu hỏi: "Vì sao?"
Ông tôi thở dài một hơi, nói: "Cháu đến muộn quá rồi, ta không c/ứu được cháu. Tuổi thọ của cháu đều bị cháu đổi hết sạch rồi."
Lời ông tôi vừa dứt, Trần Lão Cửu liền trở nên căng thẳng. Giọng hắn r/un r/ẩy nói: "Cháu... cháu không cần tiền, cháu cần mạng. Chú ơi, có thể đổi tuổi thọ trở lại được không?"
Ông tôi thở dài một hơi, nói: "Không được, muộn rồi."
Trần Lão Cửu trợn tròn mắt, ánh mắt lộ vẻ h/oảng s/ợ. Nhưng chỉ vài giây sau, ánh mắt hắn liền trở nên hung dữ. Hắn đột ngột túm ch/ặt lấy vai ông tôi, gào lên: "Không thể nào! Nhất định có cách đổi tuổi thọ trở lại được. Ông mau nghĩ cách cho tôi, nghĩ cách đi!"
Ánh mắt Trần Lão Cửu nhìn ông tôi rất dữ tợn, như một tên hung đồ cùng cực.
Thấy Trần Lão Cửu nổi gi/ận, ông tôi lạnh mặt nói: "Trần Lão Cửu, đừng có giở trò trước mặt ta. Về chuẩn bị hậu sự đi."
Trần Lão Cửu sức mạnh rất lớn, lại vạm vỡ. Hắn mạnh bạo đẩy ông tôi ra, ông tôi tuổi cao, chân không vững, cả người ngã xuống đất.
Trần Lão Cửu đột ngột tóm lấy tôi, một tay nhấc bổng tôi lên. Hắn lạnh lùng nói: "Trần Đại Phúc, tôi cho ông một đêm để nghĩ cách c/ứu tôi. Nếu không nghĩ ra, tôi sẽ cho thằng cháu đích tôn của ông ch/ôn cùng tôi!"
Mùa đông khắc nghiệt, trên mặt đất toàn là tuyết. Ông tôi phải vất vả lắm mới đứng dậy được. Ông tôi chỉ tay vào Trần Lão Cửu nói: "Trần Lão Cửu, ta thấy ngươi đi/ên rồi, mau thả Tiểu Phúc Tử xuống."
Bình luận
Bình luận Facebook