Bạn trai thuê

Chương 18+19

13/12/2024 23:16

18

Tôi ngủ đến tận trưa ngày hôm sau.

Cứ nghĩ Lục Kh/inh Chu đã đi, không ngờ lúc mở cửa, lại ngửi thấy mùi thơm từ cơm.

“Cuối cùng chị cũng dậy rồi.” Lục Kh/inh Chu nghe được tiếng động, đi từ phòng bếp ra, trên người còn đeo tạp dề màu hồng mà tôi m/ua.

Màu hồng dịu dàng nhưng lại khá hợp với cậu ấy.

“Chỉ còn một món cuối nữa là xong rồi, chị rửa mặt xong thì tới đây ăn đi.”

Tôi nhấc chân bước đến, hỏi: “Sao cậu không quay lại trường?”

“Hôm nay là cuối tuần mà, tôi quay lại cũng không có việc gì.” Cậu ấy đáp lời tôi, rồi lại bắt đầu cúi đầu xào rau.

Cậu ấy bưng món cuối cùng lên: “Có thể ăn rồi, tài nấu nướng của em bình thường thôi, chị đừng chê đấy.”

Ba món và một canh rất đơn giản, tài nấu ăn…quả thật không quá xuất sắc, nhưng cũng không tệ.

Thưởng thức đồ ăn mà cậu ấy làm, trong lòng tôi có cảm giác ấm áp mà đã lâu không có.

Bố mẹ tôi đã ly hôn từ khi tôi còn rất nhỏ, từ lúc đó trở đi, dường như tôi chưa từng được ăn cơm mẹ nấu, cha tôi cũng không nấu cơm, gần như tôi và cha đều ăn cơm ngoài.

Các dịp Tết, ông ấy đưa tôi đến nhà Trình Quyết ăn cơm, đương nhiên ngày thường tôi cũng sẽ ăn cơm nhà anh ấy, chẳng qua đồ ăn nhà anh ấy cũng là do dì làm, năm nào cha mẹ anh ấy cũng bận rộn, cũng không nấu cho anh ấy ăn.

Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Lục Kh/inh Chu, không nhịn được mà nói: “Nếu cậu là con gái, chắc chắn tôi sẽ cưới cậu.”

Cậu ấy nhìn tôi, bỏ thêm một miếng thịt vào bát tôi, lạnh lùng nói một câu: “Nếu chị là con trai, chắc chắn tôi sẽ không gả cho chị.”

Tôi vừa định lườm cậu ta, sau đó cậu ấy đáp lại: “Tôi tệ vậy sao?”

Sau đó liền nghe được tiếng cậu ấy truyền tới: “Nhưng vì chị là con gái, cho nên tôi có thể cưới chị.”

“Phụt…” Cậu ấy nói câu này ra, suýt chút nữa tôi đã phun miếng cơm trong miệng ra.

Cơm nước xong, cậu ấy không bảo tôi rửa bát, bản thân bận rộn quanh bếp cả buổi, giờ lại cầm bát vào bếp rửa sạch sẽ.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc làm việc của cậu ấy, hai mắt tôi trở nên lấp lánh: Một người đàn ông tuyệt vời như vậy, làm người ta cảm động quá.

Đáng tiếc là còn quá nhỏ.

Cậu ấy mới hai mươi, mà tôi đã hai mươi sáu.

Đúng là tội nghiệp!

Cơm nước xong, tôi đuổi cậu ấy đi, cậu ấy lại nói sẽ đưa tôi đến một nơi.

Cậu ấy ra vẻ bí ẩn khiến tôi thấy tò mò, đi theo cậu ấy.

Kết quả cậu ấy đã đưa tôi đến căn cứ bí mật của cậu ấy và những người bạn nhỏ.

Trong một tòa nhà đổ nát, cậu ấy và bạn khác đã, biến nó thành phòng tập hát, bọn họ thường xuyên cùng nhau ở đây luyện tập, viết lời.

Tôi mới biết được, thì ra ngày hôm đó cậu ấy ca hát ở ga tàu điện ngầm không chỉ có một người, còn có bốn người anh em khác, ngày đó cậu ấy đi theo tôi, bốn người anh em ấy đã m/ắng cậu ấy rất nhiều.

Thấy tôi, bọn họ đã nói đùa với nhau là đã thấy tiếc ngày hôm đó để cậu ấy đi.

Bọn họ vốn là một nhóm nhạc ở trường, nhưng có hai người đã tốt nghiệp, nhà trường nhờ những sinh viên chưa tốt nghiệp còn lại tìm sinh viên để lập lại ban nhạc nhưng cả ba người đều đã từ chối, rời khỏi ban nhạc của trường, một lần nữa thành lập nhóm nhạc khác.

Đúng là một nhóm thiếu niên nhiệt huyết sục sôi.

Thật hâm m/ộ bọn họ.

19

Sau khi Lục Kh/inh Chu đưa tôi đến gặp anh em trong ban nhạc, lại đưa tôi đến công viên hồ cảnh ở gần trường, ở đó cậu ấy hát một đoạn đầu bài “Lao tới các vì sao” cho tôi nghe, sau đó hát bài mà cậu ấy viết cho tôi nghe.

Hóa ra, cậu ấy lại là một thiếu niên tài năng như vậy.

Tôi nghĩ thầm: May là mình chưa vấy bẩn cậu ấy.

Buổi tối cậu ấy đưa tôi về đến cửa, nói phải về trường học một chuyến, giải thích rằng mai cậu ấy có buổi phỏng vấn với công ty âm nhạc, phải quay về đổi bộ quần áo, sau đó sáng sớm hôm sau đi phỏng vấn cùng các đồng đội.

Tôi mỉm cười và nói cậu ấy cố lên.

Cậu ấy đến gần tôi, hướng khuôn mặt đẹp trai về phía tôi: “Chị, nếu chị thật muốn em cố lên, thì hãy hôn em một cái đi.”

Tôi hơi bất ngờ.

Còn chưa kịp từ chối, cậu ấy đã cúi đầu hôn nhẹ lên môi tôi:, “Cảm ơn chị, tôi sẽ cố gắng.”

Tôi: “……” Có lẽ biết tôi sẽ đưa tay ra đ/á/nh, cậu ấy xoay người chạy về phía lối vào tàu điện ngầm khẩu, chạy đi rất nhanh.

“Tôi lái xe đưa cậu đi.” Tôi hét lên với cậu ấy.

“Không cần đâu chị họ, bọn họ đợi em ở ga tàu điện ngầm.” Hóa ra đã hẹn nhau từ trước…

Đương nhiên tôi cũng không biết, các anh em của cậu ấy đã đợi gần một tiếng.

Tôi vẫy tay chào cậu ấy, xoay người đi về nhà.

Nhìn căn phòng rộng lớn sạch sẽ không một hạt bụi, đột nhiên lòng tôi cảm thấy trống rỗng.

Nhưng chỉ mấy ngày ở cùng cậu ấy thôi, sao tôi lại có cảm giác như đã ở cùng rất lâu rồi.

Đặc biệt là lúc về đến nhà, nhìn căn phòng trống rỗng, đột nhiên cảm thấy rất cô đ/ộc.

Tôi hy vọng, giờ phút này, trong phòng có thể có một dáng người quen thuộc, cùng tôi trò chuyện, cùng tôi ăn cơm…

Thịch thịch thịch…

Lúc này lại có người gõ cửa nhà, tôi ngẩng đầu, nén nước mắt lại, quay đầu ra ngoài mở cửa.

Kết quả liền phát hiện cửa đứng người cửa là một khuôn mặt thiếu niên đẹp trai quen thuộc.

“Ngươi không phải…… quay lại trường rồi sao?” Tôi kinh ngạc hỏi.

“Tôi đã suy nghĩ, ngày mai nên đến trực tiếp chỗ phỏng vấn, tôi lo buổi tối đi ngủ chị sẽ bị sợ.”

“Ai sợ hãi…” Tôi lớn tiếng phủ nhận, trong lòng đột nhiên lại trở nên ấm áp.

Buổi tối, chúng tôi dựa vào trên sô pha xem phim, giống như những cặp đôi bình thường khác, cùng nhau ăn trái cây, ăn cùng gói snack, đút cho nhau ăn.

Chúng tôi không ai nói về chuyện ở bên nhau, nhưng lại giống như đã ở bên nhau.

Buổi tối trước khi đi ngủ, tôi nhận được tin nhắn WeChat từ Trình Quyết, anh ấy hỏi: “Sao hôm nay em không đến thăm anh?”

“Hai ngày này có hơi bận.” Tôi nói dối.

“Được rồi.”

Sau khi anh ấy nhắn vậy, tôi không hề nhắn lại anh ấy.

Thật may vì anh ấy không kiên trì đòi gặp tôi.

Nêu không, đúng là tôi không biết lấy tâm thế gì để đối mặt với anh ấy.

Sáng sớm hôm sau Lục Kh/inh Chu đã rời đi rồi, rời đi mà chưa chuẩn bị bữa sáng tình yêu cho tôi, đương nhiên lúc tôi thức giấc đã là giữa trưa.

Trưa đến, tôi nhận được tin nhắn của cậu ấy: “Phỏng vấn rất thuận lợi, trưa em đi ăn cùng người của công ty âm nhạc, buổi chiều đi xem phòng thu âm của bọn họ, chắc chắn là chị đem vận may đến cho tôi, mới khiến tôi thuận lợi như vậy.”

Không hổ là chó con, miệng ngọt thật.

Đáng tiếc, tôi có vận may gì đâu.

Danh sách chương

4 chương
13/12/2024 23:17
0
13/12/2024 23:16
0
13/12/2024 23:16
0
13/12/2024 23:15
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận