02
Đi tốt nghiệp đại kế hoạch tôi.
Giáo Lưu gặp rằng chỉ tiêu đề xuất yêu lời ngay bây giờ.
Tôi đồng ý.
Tôi cơ quý thế nào.
Khi ra khỏi văn phòng, không vui mong đợi.
Điều nghĩa Nan sống hai nước khác nhau trong năm.
Tôi không thể được, không thế nào yêu đợi năm.
Nếu rằng sắp ra nước ngoài, liệu chia làm Cẩm không?
Tôi ra lựa chọn giống Cẩm, tương tự vậy.
Tôi không nỡ, không buông được.
Tùy Cẩm nhận tin từ mẹ sắp ra nước ngoài, cùng trường ấy, vui.
Cô gửi tin nhắn tin nhắn riêng weibo, rằng cuộc sống nước phong phú tươi đẹp.
Tôi lời cảm ơn.
Tôi không thể tưởng tượng loại hạnh phúc chỉ nước không Nam.
Sau gửi đi, Cẩm mấy “Cậu mình sao?”
Tôi bực bội, tắt thoại không lời ấy.
Ngày xuất ngoại đang gần nên mời Nam đi tối.
Tôi muốn nhân cơ kể nghe việc sắp ra nước liệu thể đợi không.
Tiếng gọi giáo Lưu làm gián đoạn nhịp điệu tôi. Khi lại, Nam đi mất.
Nhìn món nướng bàn, đều món nhất.
Tôi ngồi vào mình, vượt cảm giác chớm nở.
Lúc ửa hàng dọn dẹp đóng cửa ra ngoài.
Chắc bây đang tức gi/ận.
Vậy đợi bình tĩnh rồi đi tìm ấy?
Mở thoại lên, nhìn thấy tin nhắn Nam.
Tôi lời rằng bận trường nay không lại.
Hôm đó đi cuối cùng không nhịn bắt taxi xuống tầng dưới.
Đèn đi ngủ rồi.
Tôi đứng tầng nhìn lên cửa sổ, nhưng cuối cùng không dũng khí lên lầu.
Chiều ngày nhận tin Nam rời đi.
Tôi lao ra khỏi phòng thí nghiệm nơi sống.
Đồ đạc chuyển đi.
Tôi ngồi ghế sofa, tim bị bàn bóp ch/ặt.
Một đ/au âm đ/au đớn cuộn tròn quả bóng.
Sau đó cảm giác tê rồi khoảng trong lồng ng/ực trở nên rỗng.
Tôi không ngờ rỗng lúc thành năm.
Tôi chỉnh sửa tin nhắn vô số lần sửa không bao lần, nhưng do dự lúc gửi nó.
Điều cuối cùng gửi [Xin lỗi. ], không lời.
Hơn tháng lấy hết can đảm liên lạc thì xóa tôi.
Giống gì làm Cẩm.
Tôi bắt ngày không Nam.
Quá trình thật đ/au đớn, cách rư/ợu.
Đêm đó Cẩm căn hộ tìm tôi. ôm liệu thể nhau không.
Tôi nhìn đôi mắt đỏ hoe khóc ấy, vẻ đ/au khổ trong mắt nhớ Nam.
Nếu Nam chắc chắn cảm thấy xót tôi.
Ừm, nhất định nhất cũng xót tôi, nhất định vậy.
Tôi nghĩ điều này, gật nói: “Được.”
Tôi Cẩm bên nhau hơn tháng, gắng làm quên đi Nam.
Nhưng ng/ực rỗng, dù làm thế nào đi nữa cũng không thể lấp đầy được.
Chắc cũng mệt lắm.
Điều cả hai đều mệt mỏi.
Ngày chia tay, không ngừng kể nghe quá khứ Nam.
Tôi thấy mình còn nhớ rõ ràng từng chi tiết h/ệ mình Nam.
Khuôn mặt còn in rõ trong tôi.
Cô thật dễ thương, thật dễ thương.
Nếu gặp câu không giải môi.
Xem phim nước mắt.
Khi ngọ ng/uậy chân.
Rất nhiều….
Nhưng mà, đ/á/nh mất rồi.
Tôi buồn, Cẩm, biết, làm sao?
Tôi chỉ vào ng/ực mình, nó rỗng.
trống rỗng.
Nam Nam không còn nữa.
Ở đây rỗng.
Cô không lại.
Tôi rằng quyết không bao nhìn lại.
Cô thực không cần nữa rồi.
Bình luận
Bình luận Facebook