Đất quan tài

Chương 13

03/04/2024 10:48

“Tôi cho ông xem cái này.” Lão mặt dài nói xong lấy ra một chiếc gương màu vàng óng đặt trước mặt tôi, nói: “Ông nhìn vào trong đi!”

Tôi nhìn chằm chằm vào đó, trong gương xuất hiện một con đường mênh mông, tôi đi dọc theo con đường đó, nhưng khi đi đến phía sau nhà, tôi chợt nhận ra con đường rộng vừa rồi thực chất là con đường phía sau nhà tôi.

Tôi định đi vòng vào nhà thì nghe thấy trong nhà có âm thanh khó tả, tôi thấy nghi ngờ, không kìm được nên nhón chân lên nhìn từ cửa sổ nhìn vào.

Mới nhìn thôi là tôi đã tức đến bốc khói rồi!

Chỉ thấy vợ tôi đang mê man ngủ trên giường, còn chú Khương đứng trước giường cởi áo với nụ cười d/âm đãng.

Bà Khương Nhị đang chắp hai tay thắp hương ở ngoài phòng khách, miệng lẩm bẩm.

Trong sân có bóng người trùng trùng.

Gương sáng lên, chú Khương kéo quần bước ra ngoài với sự thỏa mãn, Trương Tam, Lý Tứ, Vương Nhị mặt rỗ đang ở trong sân nối đuôi nhau đi vào…

Lòng tôi nóng như lửa đ/ốt, tay đ/ấm vào cửa sổ: “Mẹ 18 đời nhà nó!”

“Ông xem đi, ông vẫn kích động như thế, hầy!” Lão mặt dài lấy lại gương.

Tôi nhìn tay bị sưng lên: “Chuyện này là thật sao?”

“Vậy ông nhìn lại đi!”

Lão mặt dài lại đưa chiếc gương ra trước mặt tôi.

Trong gương hiện lên một chiếc qu/an t/ài có gốc rạ trắng, qu/an t/ài phía sau tối tăm u ám, ánh đèn nhấp nháy, tôi ngơ ngác khi thấy ông nội xuất hiện sau qu/an t/ài, tôi vui mừng đến mức không nhịn được hét lên: “Ông nội!”

Ông nội không chú ý tới tôi, tôi định hét lên nhưng tôi nhìn thấy một luồng ánh sáng bạc b/ắn ra từ nhà tang lễ, lao thẳng về phía tôi!

Tôi đang loay hoay không biết phải làm sao, tôi nhìn thấy ông nội nhảy vào trong ánh sáng bạc, ánh sáng bạc xuyên qua ng/ực ông, tuy cường độ đã giảm bớt nhưng ông vẫn dũng cảm tiến về phía trước...

Vì tốc độ đã giảm xuống nhiều nên tôi mới nhìn rõ ánh sáng bạc đó là gì.

Nó là người nhỏ đang đẩy xe mà tôi đã khắc lên!

Nó mang khuôn mặt hung dữ, đẩy xe như đi/ên, đẩy xe chạy như bay lao về phía tôi!

Tôi vội ôm đầu quỳ xuống, người nhỏ đẩy xe lao vù qua đầu tôi rồi rơi xuống, vỡ tan tành…

Lão mặt dài híp mắt cười nhìn tôi: “Sao? Chân thật quá à?” Lúc này khuôn mặt tôi đã đầm đìa nước mắt.

Dù tôi đã đoán được ông nội đã ch*t thay tôi, nhưng tôi vẫn đ/au lòng khi tận mắt chứng kiến ​​cảnh tượng bi thảm ông nội bị người kéo xe đ/âm xuyên ng/ực…

Nhưng khi nghĩ những thứ tôi vừa nhìn thấy là thật thì còn đ/au hơn.

Tôi không phải kẻ ng/u si, cũng không phải là chưa từng nghi ngờ, dù khi đến làng này, cô ấy đã đẻ liên tục ba đứa con, nhưng chẳng có đứa nào giống tôi.

Hồi đầu thì tôi không để ý lắm vì con còn nhỏ nên không nhìn ra, nhưng đứa trẻ càng lớn tôi càng thấy lạ, ngoại trừ đứa con gái giống mẹ ra thì hai đứa con trai không có đứa nào giống tôi!

Vợ tôi thấy vẻ mặt của tôi khác lạ, cô ấy nói thẳng: “Em không làm chuyện gì có lỗi hết, nhưng em cũng thấy chúng hơi khác…”

WTF?

Vợ tôi nói tiếp: “Lần nào anh đi làm trị thủy em cũng nghe thấy có tiếng người nói chuyện trong nhà, nói với anh mà anh không tin, còn gọi bà Khương Nhị đến ở cùng, bà ta thắp hương niệm Phật là người em lại mệt rã rời, hễ đi ngủ là bắt đầu làm chuyện kia…”

“Với ai?”

“Thì với mấy người trong làng… Có chú Khương, em thấy hơi lạ nhưng không dám nói với anh.”

“Bà Khương như tay sai của Khương Ức (chú Khương), bà ta muốn Khương Ức nuôi bà ta về già nên nghe lời Khương Ức răm rắp, bà ta và Khương Ức như Vương Can Nương và Tây Môn Khánh.” Lão mặt dài ghé vào tai tôi nói khẽ: “Ông để bà ta sang bầu bạn với vợ ông khác nào dẫn sói vào nhà, hương bà ta thắp là hương Mê H/ồn, ngoại trừ Khương Ức, người khác ngủ với vợ ông đều phải trả tiền, không có tiền thì lấy lương thực ra thế chấp, và từng người trong nhà ông ch*t, bà ta có thể hưởng thêm tuổi thọ là 4 năm lẻ 4 tháng, nên bà ta có thể sống đến tận bây giờ!”

“Bọn họ khổ sở như vậy là vì muốn vợ ông nhanh chóng sinh song th/ai, sau khi sinh xong thì thế qu/an t/ài đôi sẽ được phá bỏ…”

Tôi đi/ên rồi.

Tôi không ng/u, cũng không hẳn là chưa từng nghi ngờ những điều kỳ lạ trong chuyện này, nhưng trong nhà liên tục xảy ra chuyện, tôi cứ nghĩ là do trước kia tôi tạo nghiệp, nên tôi phải chịu ph/ạt liên tiếp, tôi bị người đẩy xe dọa sợ rồi, sợ đến mức sinh tâm bệ/nh, chỉ cần gió thổi cỏ lay là tôi đã nghĩ tôi đáng bị như vậy, là tội mà tôi phải gánh.

Khi tôi biết được sự thật này không liên quan đến sai lầm trong quá khứ, mà là do có người cố ý h/ãm h/ại, tôi như đi/ên lên.

Danh sách chương

5 chương
01/04/2024 16:29
0
02/04/2024 11:44
0
03/04/2024 10:48
0
01/04/2024 16:32
0
01/04/2024 16:31
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận