“Những barbie trước đó, đều là do các người gi*t?”
Bọn họ dùng sợi băng rôn trên hộp quà trói tay chân tôi ở chân giường.
“Phải, mà cũng không phải.” Lính gác râu rậm đứng trước mặt tôi, giọng điệu coi thường nói với tôi, “Chúng tôi phụ trách bảo vệ căn phòng đồ chơi, việc mà xử lý những tên khác loài đương nhiên là trách nhiệm của chúng tôi rồi.”
“Tại sao anh chắc chắn tôi không phải là đồ chơi?” Tôi hỏi ngược lại.
“So với ba người trước, đúng là cô thể hiện không quá rõ ràng.”
“Khi người đầu tiên xuất hiện, nói bản thân có tên, không phải tên barbie, nhưng đồ chơi thì làm gì có tên, vì không muốn cô ta nói nhăng nói cuội nữa, nên chúng tôi đã khâu miệng cô ta lại.”
“Nhưng khi cô chủ nhỏ nhìn thấy dáng vẻ x/ấu xí đ/áng s/ợ của cô ta, đã bị dọa đến phát khóc, rồi x/é cô ta thành nhiều mảnh vứt đi.”
“Người thứ hai thì càng đ/áng s/ợ, cô chủ nhỏ không cẩn thận giẫm trúng cô ta, bỗng cô ta la lên, đồ chơi làm gì biết đ/au, càng không biết nói chuyện, cô ta đúng là quái vật mà.”
“May mà cô chủ nhỏ xem cô ta như con sâu, giẫm mấy cái đã giẫm nát cô ta rồi.”
“Còn về người thứ ba, lúc đầu cô ta ngụy trang cũng tốt đấy, nhưng sau đấy thì lại lẩm nhẩm quy tắc gì đấy, cái gì là giả nữa.”
“Thậm chí cô ta còn hỏi chúng tôi, có từng nghĩ rằng thật ra chúng ta đều không phải đồ chơi.”
“Nhất định cô ta bị đi/ên rồi, cho nên chúng tôi đ/ập nát đầu cô ta ra.”
Đột nhiên anh ta dừng lại, hai tên lính gác khác khiêng chiếc hộp nhạc của cô gái múa ba lê qua.
“Còn về cô…”
“Sau khi cô đến thì cứ hỏi này hỏi nọ, đồ chơi không biết chữ, vậy tại sao cô phải hỏi Sáo Tử về nội dung trên tờ giấy làm gì?”
“Nhưng mà, nếu cô đã có cách khiến Sáo Tử gặp được cô gái múa ba lê, chi bằng thử lại một lần nữa.”
Anh ta cười gian.
“Nhưng mà lần này, cô phải nhân lúc cô ấy múa được một nửa, làm gián đoạn điệu múa của cô ấy.”
Nghe những lời này của anh ta, tôi rút bàn tay mà ban nãy tôi lén lút nhét vào túi áo ra.
Bình luận
Bình luận Facebook