Trước khi đi ngủ, tôi mở điện thoại và thấy một yêu cầu kết bạn mới trên WeChat.
Người gửi là Chu Lễ thật sự, ảnh đại diện là một bức ảnh chụp góc nghiêng đen trắng.
Dòng ghi chú đi kèm đúng kiểu của anh ta: “Tôi là Chu Lễ.”
Tôi nhìn chằm chằm bốn chữ ấy một giây, mặt không cảm xúc gõ phím trả lời:
“Biến.”
Tối hôm ấy, tôi lại một lần nữa mơ về những chuyện trong quá khứ.
Mơ thấy kỳ nghỉ hè lớp 11.
Ba tôi dẫn mẹ kế và Giang Vi ra nước ngoài du lịch, ăn mừng vì Giang Vi đạt hạng nhất.
Vì không muốn tâm trạng mình bị ảnh hưởng, ông ta không đưa tôi theo.
Tôi bỏ ra không ít công sức, tìm được cách liên lạc với Chu Lễ từ một người bạn trên mạng là sinh viên Thanh Hoa.
Không chọn cách liên lạc qua trường là để tránh bị nhận ra danh tính.
Tôi không thích Chu Lễ, thậm chí rất gh/ét anh ta.
Vì anh ta nổi tiếng ở trường là người đa tình và tùy tiện.
Ban đầu, tôi thậm chí không nghĩ rằng anh ta sẽ chấp nhận lời mời kết bạn của mình.
Tôi gửi tin nhắn: “Anh ơi, có muốn yêu qua mạng không?”
Khi gửi tin nhắn đó, tôi không kỳ vọng gì nhiều.
Thế nhưng mười phút sau, anh ta lại thực sự chấp nhận lời mời của tôi.
Tôi gửi qua một bức ảnh đã chỉnh sửa đến mức không còn nhận ra, hoàn toàn khác với tôi ngoài đời, là một cô gái xinh đẹp.
Và nói với anh ta rằng, tôi đã thầm thích anh ta từ lâu.
“Trước giờ em không dám nói, vì em thấy mình tầm thường, không giống anh, người có thể vào được Thanh Hoa, thật sự xuất sắc.”
Đầu bên kia im lặng một lúc, sau đó nhắn lại:
“Vậy tại sao hôm nay lại dám nói?”
“… Vì tối qua em mơ thấy anh.”
Tôi cố nén cảm giác buồn nôn, gõ tiếp, “Em muốn thử dũng cảm một lần, dù bị anh từ chối, em cũng sẽ không hối tiếc.”
Đối phương lại im lặng thêm một lúc, nhưng không từ chối.
Tôi cũng không nghĩ nhiều, vì trong ấn tượng của tôi, Chu Lễ vốn chẳng phải người đoan chính gì.
Thế nhưng, suốt một năm yêu qua mạng, anh ta chưa từng đòi tôi gửi thêm ảnh, cũng hiếm khi đề nghị voice chat.
Vì không tiện hỏi giáo viên, nhiều bài tôi không làm được phải tự tìm câu trả lời trên mạng.
Những lúc bí quá, không hiểu, tôi lại nghĩ đến Lục Khác – người mà khi ấy tôi vẫn tưởng là “Chu Lễ”.
Tôi véo tay mình, dùng giọng nghẹn ngào gửi tin nhắn thoại:
“Anh ơi, hôm nay em bị giáo viên m/ắng, bảo bài này đơn giản thế mà không làm được, đời này em chỉ có thế thôi…”
“Nhưng bài này khó thật mà.”
“Thầy còn nói, nếu mai em không làm được thì nghỉ học ở nhà.”
“Anh ơi, có phải em ngốc lắm không? Anh là sinh viên Thanh Hoa, chắc nghĩ em không xứng với anh đúng không?”
Tôi chụp ảnh đề bài gửi cho anh, Lục Khác rất nhanh trả lời:
“Ừ, bài này đúng là khó thật.”
“Giáo viên em nói hơi quá đáng.”
“Đừng lo, để anh giảng cho em.”
Anh ngừng một chút, rồi nói thêm: “Còn nữa, giữa chúng ta chỉ có thích hay không thích, đừng nói đến chuyện xứng hay không xứng.”
Cứ như vậy, thực ra đến giai đoạn sau của mối qu/an h/ệ qua mạng này, Lục Khác gần như trở thành gia sư riêng của tôi.
Gọi lúc nào cũng được, anh chẳng nề hà gì.
Còn tôi thì cố gắng đóng vai một học sinh dốt nát hết sức có thể.
Dù một bài anh giảng rõ ràng đến mức ngh/iền n/át từng phần, giảng hai ba lần, tôi vẫn nói rằng mình không hiểu.
Dù vậy, Lục Khác vẫn không tức gi/ận, ngược lại còn khuyên tôi thi vào một trường đại học ở Bắc Kinh để anh tiện dạy kèm.
Giấc mơ dừng lại tại đây. Tôi gi/ật mình tỉnh dậy, ngoài cửa sổ trời đã sáng rõ.
Những gì trong mơ vẫn còn in đậm trong đầu tôi.
Sau khi xâu chuỗi mọi chuyện, tôi cuối cùng cũng nhận ra điều mình đã băn khoăn suốt đêm qua.
Ngay từ đầu, tôi đã cảm thấy có gì đó không bình thường.
Lục Khác – tại sao anh lại đồng ý yêu qua mạng với tôi?
Bình luận
Bình luận Facebook