Đưa th* th/ể của bé gái đặt vào sân, tôi chuẩn bị phá trận ngay trong đó.
Như Như đã mang giấy vàng, kéo, bát hương trong cửa hàng tới.
Tôi c/ắt ra chục người giấy đặt lần lượt xuống đất, thắp ba nén hương, thầm niệm trong miệng:
"Trên kính thần linh tường minh, dưới kính q/uỷ sai, dâng lên công đức, giúp tôi phá trận!”
Tay không ngừng kết ấn, người giấy trên đất giống như có linh h/ồn bay lên không trung.
"Một, hai, ba… tám.”
Tám người giấy bay ra, lần lượt chia ra tám hướng.
"Cửu cung bát quái trận?”
Đúng rồi, khi tôi ở dưới đất đã cảm thấy oán khí ngập trời, trong căn nhà này chắc chắn có oan h/ồn.
Có thể vây bắt được oan h/ồn, không có gì đáng nghi ngờ ngoài cửu cung bát quái trận.
Tôi tập trung tinh thần, bắt đầu giơ tay, nghiêng người về phía người giấy.
Tám trận bảy cửa tử, chỉ có một cửa sinh, tìm được chính x/á/c cửa sinh là có thể phá trận.
Trong nháy mắt, oán khí ngập trời nổi lên, tôi thật sự không dám tin vào những gì bản thân mình nhìn thấy.
Hóa ra, tám trận này là do linh h/ồn của tám bé gái tạo thành tế trận, và trận tách h/ồn kia cũng là dùng cho mục đích này.
Tôi nghiêng người về mỗi người giấy phía xa, mỗi lần nhìn thấy đều gi/ật mình h/oảng s/ợ.
Những bé gái từ bốn đến sáu tuổi bị đưa đến căn biệt thự này, nuôi dưỡng hai năm sẽ h/iến t/ế một lần.
Thứ bọn họ ăn là cơm thừa canh cặn, thứ bọn họ mặc là quần áo rá/ch nát, ngày thường không được phép ra ngoài, chỉ có thể co ro ở trong căn phòng chứa đồ.
Người đàn ông uống rư/ợu say mèm nhìn thấy bé gái là sẽ thượng cẳng tay hạ cẳng chân.
Bé gái thứ ba bị h/iến t/ế, cũng là năm thứ sáu, trong căn biệt thự này sinh ra một bé trai, cả nhà đều vui mừng khôn xiết.
Bé gái cứ nghĩ trong nhà có thêm trẻ con, thì những người gọi là "bố” "mẹ” "bà nội” có thể đối xử tốt với cô bé hơn một chút.
Thế nhưng thứ nhận được lại chỉ là một thùng nước lạnh, cô bé đang sống sờ sờ đã bị dìm ch*t ở trong đó.
Sau khi bé gái thứ tư đến, cô bé đã trở thành bạn chơi cùng bé trai hai tuổi.
Bé trai bắt cô bé làm ngựa để cưỡi, dùng đồ chơi đ/á/nh cô bé, khi cô bé ch*t cũng chưa quá sáu tuổi.
Sau đó, sau đó nữa, tôi đã nhìn thấy bé gái tôi tiến vào cơ thể đó.
Bé trai nhà này đã được tám tuổi.
Nó dùng lửa đ/ốt bím tóc của cô bé, tiểu lên chăn khi cô bé đang ngủ.
Nó cho con chó trong nhà ăn bát cơm thừa nhỏ ngay trước mặt cô bé trong khi cô bé đã bị bỏ đói hai ngày.
Cô bé đáng thương đói không chịu được, chỉ đành đi cư/ớp cơm trong miệng chó để ăn.
Những việc các bé gái gặp phải tôi đều cảm nhận được một cách sâu sắc, tựa như là chính tôi đã trải qua vậy.
Tôi sờ mặt mình, không biết từ lúc nào nước mắt đã rơi.
Oán khí ngập trời này, làm sao xóa bỏ?
Nỗi h/ận này, phải là sức mạnh to lớn đến nhường nào!
Tám cửa, không một cửa sinh, tất cả đều là cửa ch*t, bởi vì những bé gái này đều đã bị h/iến t/ế hết thảy!
Vì sao có thể có gia đình á/c đ/ộc đến mức độ này?
Bọn họ h/iến t/ế linh h/ồn của tám bé gái là muốn làm gì?
Không có cách nào phá trận, tôi chỉ có thể đợi q/uỷ sai mời Hắc Bạch Vô Thường đến.
Bình luận
Bình luận Facebook