Quá đáng thật!
Thực sự là quá đáng!
Khi đó, châu báu và tài sản ch/ôn theo quá nhiều, một mình ta thật sự không thể sử dụng hết, nên đã viết thư cho các huynh đệ trong giang hồ, những người chuyên đi đào m/ộ, “mời” họ đến tr/ộm m/ộ.
Họ mang theo những món đồ ch/ôn theo đi cũng được, nhưng sao lại còn tùy tiện ném khoai tây vào trong đó chứ!
Cho dù không có động đất, sau này, khi Sở Khiêm thấy m/ộ của ta mọc lên một đống mầm khoai tây, chẳng phải cũng rất kỳ quái sao!
Ngân Kiều mặt mày tái mét:
“Hoàng thượng rất tức gi/ận, nói dù có thiên nhai hải giác quật địa tam xích (dù có phải lên trời hay xuống biển thậm chí đào sâu 3 thước đất) cũng phải tìm cho bằng được người.
“Khi chúng ta nhận được tin quá muộn, một tháng qua, có lẽ họ đã sắp tìm thấy nơi này rồi...”
Ta che miệng Ngân Kiều:
“Miệng quạ! Đừng nói nữa, mau chạy đi!”
Nhưng đã muộn.
Tiếng vó ngựa từ dưới quán rư/ợu vang lên, người của quan phủ đã đến.
Trong quán rư/ợu, các vũ nữ, tiểu quan, và người kể chuyện, ai nấy đều h/oảng s/ợ bỏ chạy tán lo/ạn.
Giữa vô số xe ngựa, một con ngựa đen phi ra, trên lưng là một bóng dáng quen thuộc.
Hắn ngẩng đầu lên, ta cúi xuống.
Cách một tầng lầu, chúng ta nhìn nhau từ xa.
Sở Khiêm.
Hắn thật sự đã tự mình tìm đến đây.
Bình luận
Bình luận Facebook