Hai bóng người lao vào nhau, ki/ếm quang và m/a khí va chạm dữ dội. Mỗi chiêu của Thành chủ mạnh đến mức làm đất nứt, tường g/ãy, cả bầu trời như sụp xuống. Nhưng Hàn Hùng cũng không hề yếu thế - từng nhát ch/ém của gã đều mang theo sát khí đặc quánh, dường như muốn x/é rá/ch cả linh h/ồn đối thủ.
Cuộc chiến kéo dài đến khi m/áu nhuộm đỏ cả quảng trường. Cuối cùng, một tiếng n/ổ lớn vang lên, thân ảnh Thành chủ loạng choạng lùi lại, ng/ực bị xuyên thủng, m/áu phun thành vòi.
“Không… thể… nào…”
Hắn trừng mắt nhìn Hàn Hùng, rồi ngã xuống. Trong khoảnh khắc đó, M/a Ki/ếm rít lên một tiếng dài, hút trọn linh h/ồn của Thành chủ. Một luồng sức mạnh khổng lồ tràn vào cơ thể Hàn Hùng.
Đột phá!
Võ Vương Ngũ Trọng!
Nhưng cùng lúc, sát khí trên người gã đã vượt qua giới hạn con người. Ánh mắt Hàn Hùng trở nên vô h/ồn, chỉ còn lại bản năng gi*t chóc.
Tôi thở dài trong ý thức: “Ngươi đã hoàn toàn nhập m/a… từ nay chỉ còn là một công cụ gi*t người của ta.”
Hàn Hùng không đáp. Gã xoay lưng, bước đi giữa biển x/á/c, mỗi bước chân đều để lại dấu m/áu sâu hoắm trên nền đất. Phía xa, mây đen cuộn trào, tựa như báo trước một cơn bão m/áu mới sắp ập xuống nhân gian.
***
Ngày Hàn Hùng bước lên ngôi M/a Tôn, toàn giới dậy sóng.
Trong trận chiến cuối cùng, thanh M/a Ki/ếm từng nhuộm m/áu vạn sinh linh bỗng n/ổ tung thành từng mảnh hắc quang, biến mất không tung tích.
Từ đó, thế gian không ai còn thấy bóng dáng M/a Ki/ếm nữa.
Người ta truyền nhau, M/a Ki/ếm đã tan biến cùng m/a khí của nó. Cũng có kẻ nói… nó bị M/a Tôn nuốt vào thân thể.
Dù là lời nào, tất cả đều tin: M/a Ki/ếm đã không còn tồn tại.
Nhưng sự thật là…
“Hàn Hùng… còn nhớ lời hứa của ngươi không?” Giọng tôi vang trong đầu gã, thấp trầm nhưng bén như lưỡi ki/ếm.
Ngón tay gã khựng lại trên chuôi ki/ếm, khớp trắng bệch, giọng vô h/ồn.
“… Lời hứa gì?” Giọng gã khản đặc, như cào qua cổ họng.
“Ngươi đã nói… nếu sống sót, ngươi sẽ dâng hiến tất cả cho ta. Không phải vàng bạc, không phải mỹ nữ… mà là chính bản thân ngươi.”
Một thoáng im lặng. M/a khí cuộn lên, rồi bất ngờ chùng xuống. Tôi nhân cơ hội, ép linh lực xuyên qua kết giới sát ý, kéo lại phần ý chí đang bị nhấn chìm.
Từ sâu trong tâm trí, tôi biết mình không muốn mãi bị ràng buộc trong thân x/á/c của một khí linh lạnh lẽo. Tôi muốn được sống như một con người, cảm nhận thế giới này bằng làn da, hơi thở, và… đôi tay đang siết lấy tôi lúc này. Chỉ cần mượn sức mạnh của Hàn Hùng, tôi có thể giữ hình dạng ấy.
“Giờ chính là lúc, Hàn Hùng. Ngẩng đầu… và trả lời ta.”
Đôi mắt đỏ tan dần, để lộ màu đen thâm trầm từng khiến vô số kẻ sợ hãi.
Gã nhìn ta, khóe môi nhếch thành nụ cười chậm rãi.
“Được… đại nhân.”
Bình luận
Bình luận Facebook