Cậu nhóc giơ tay cản ông ta lại bị ông ta đ/á bay ra xa. Tôi trốn không kịp đành trơ mắt nhìn ông ta xoay cánh tay rồi cầm rìu lên bổ về phía tôi.
Lưỡi rìu trượt qua trong không trung, chỉ còn lại phần cán cầm gõ mạnh lên đầu tôi, tôi liền thấy hoa mắt chóng mặt, đ/au đớn la hét.
Người đàn ông trung niên trói tôi lại rồi ra sân múc nước chuẩn bị nấu nồi khác.
“Thịt của bà già khô quá ăn không ngon, nhỏ này còn trẻ, nấu sống rồi ăn, đúng tươi.”
Ông ta đi ra sân, tôi nghe thấy bên ngoài truyền đến một giọng nam khác.
“... Ông Lưu, nhà ông ăn gì mà thơm thế.”
Người đàn ông nói với vẻ bực bội: “Tên họ Triệu kia, đứng cứ lảng vảng ở cổng nhà tôi, không có đồ cho ông ăn đâu.”
Ông ta trả lời xong thì đổi chủ đề, cười hi hi:
“Muốn ăn hả, ngoài đất nhiều lắm kia, nhặt đại một cái về đi.”
Ở trong nhà tôi ra sức vặn vẹo cổ tay, không dễ gì mới thoát ra khỏi dây thừng, tôi chạy qua nhặt khúc xươ/ng lên ôm vào lòng.
Cậu nhóc nhìn tôi không lên tiếng.
Tôi ngồi xổm dưới cửa sổ rồi lén nhìn ra ngoài.
Người đàn ông lạ mặt họ Triệu kia cười nói: “Không phải tôi đến để xin ăn đâu, tôi đến để cho ông đồ ăn đấy.”
Ông ta lấy một cái hũ từ sau lưng ra, bên trong toả ra mùi thịt thơm.
“Trong nhà ăn còn dư nên mang cho ông một ít. Mấy cái bên ngoài thối hết rồi còn ăn gì nữa. Ăn cái này đi.”
Người đàn ông trung niên, không, ông sơ của tôi ngửi thấy mùi thịt thì gi/ật lấy cái hũ, mở ra ăn lấy ăn để.
Người đàn ông họ Triệu cười nhìn sang cậu nhóc đứng ở cửa: “Nhìn thấy chưa, sau này có đói thì nấu cha mày lên như vậy đó, nấu canh thịt là ăn được tận mấy bữa!”
Nói xong thì bất ngờ rút một con d/ao phay từ sau lưng ra ch/ém lên vai ông sơ, m/áu tươi lập tức chảy ào ra.
Cậu nhóc la lên: “Chú Triệu!”
Hai người đ/á/nh nhau hỗn lo/ạn trong sân, con d/ao phay của chú Triệu ch/ém mấy nhát trên người ông sơ giống như thái rau vậy.
Ông ta vứt d/ao phay đi rồi bật cười ha hả.
“Ai cũng đừng hòng sống, hahahaha! Đổi cha đổi mẹ để ăn, cái thôn này của chúng ta đều đáng ch*t hết, tất cả chúng ta đều phải xuống mười tám tầng địa ngục!”
“Ch/ém ch*t mày trước rồi về nhà ch/ém ch*t con trai tao, đừng hòng sống! Tao nguyền rủa cả cái thôn này vĩnh viễn không có ngày yên ổn, ha ha ha!”
Ông ta cười xong thì nhìn thấy tôi đứng trong sân, tay cầm khúc xươ/ng đùi.
“Người nơi khác à?”
Ông ta từ từ giơ con d/ao trong tay lên, nhưng tôi lại không hề lộ ra chút biểu cảm sợ hãi nào.
Tôi từ từ đến gần chú Triệu, mặt nở nụ cười.
“Gấp cái gì? Sống thêm mấy năm nữa, tích thêm mấy đời nữa rồi cùng nhau ch*t thế chẳng phải có thể thêm nhiều tội hơn sao?”
Chú Triệu sững người còn tôi thì lao nhanh chạy ra khỏi thôn.
Bình luận
Bình luận Facebook