Tôi trở về ký túc xá ngay trong đêm.
Vốn định cùng Thôi Trình hưởng thụ khách sạn 5 sao, giờ thì đổ sông đổ bể cả rồi.
Bị bác quản lý ký túc xá m/ắng một trận, tôi lê lết về phòng.
Tưởng Thời Lạc và Tống Nghị đã về, nào ngờ phòng trống trơn.
Tôi: “?”
Mở điện thoại xem giờ, đã 12 giờ đêm.
Gọi cho Tống Nghị, bên kia vang lên tiếng khóc nghẹn ngào: “A Nghiêu... Đợi đã... Em nghe điện thoại…”
Tôi đỏ mặt, vội vàng cúp máy.
Gọi cho Thời Lạc, không ai bắt máy.
Hỏi Giang Du mới biết cậu ta đã về nhà với anh trai rồi.
Tắm nước lạnh, tôi cuộn mình trong chăn.
Khi tôi vừa chìm vào giấc ngủ, ở khách sạn, chàng trai kia cũng đang rên rỉ trong chăn.
Sau kỳ nghỉ ngắn, tôi ru rú trong phòng.
Đồ ăn thì gọi shipper giao tới, lại m/ua thêm th/uốc ức chế.
Chán ch*t đi được!
Tống Nghị mải mê yêu đương, Thời Lạc thì về nhà.
Chỉ còn mình tôi lẻ bóng.
À không, còn có Thôi Trình.
Nhưng kể từ hôm đó, cậu ấy đã biệt tăm.
Chắc gh/ét tôi rồi.
Mấy ngày nay nghiên c/ứu về Alpha và Omega, đầu óc tôi quay cuồ/ng.
Giá mà tôi biết pheromone Omega trong kỳ phát nhiệt có thể khiến Alpha mất kiểm soát...
Giờ nghĩ lại còn muốn t/át chính mình.
Hừ!
Tựa lưng vào ghế, lồng ng/ực tôi như có lửa đ/ốt.
Tối đến, trong căng tin, tôi bắt gặp bóng dáng quen thuộc.
Thôi Trình!
Tôi bước tới, nhưng cậu ấy quay lưng bỏ chạy.
Tim tôi thắt lại.
Thật sự không muốn nhìn mặt tôi nữa sao?
Chương 13
Chương 6
Chương 6
Chương 9
Chương 12
Chương 7
Chương 20
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook