5.

Cuối tuần, mẹ tôi gọi điện bảo tôi và Lục Tấn Trạch về nhà ăn cơm.

Lục Tấn Trạch ăn mặc rất bảnh bao, trông anh cuốn hút đến nỗi khiến tôi không thể nào rời mắt. Anh mang theo th/uốc lá, rư/ợu, cần câu cá, tổ yến và cả một đống mỹ phẩm dưỡng da…

Tất cả đều là những thứ bố mẹ tôi thích.

Anh nhẹ gật đầu ra hiệu: “Phía sau còn một thùng đồ ăn vặt, em giúp anh mang vào nhé.”

Tôi nhìn vào cốp xe, quả thật là một thùng lớn toàn đồ ăn vặt nhập khẩu, bên trên còn có một chiếc iPad mới tinh.

Dạo gần đây, em gái tôi cứ đòi mãi, nhưng gia đình vẫn chưa m/ua cho con bé.

Tôi dở khóc dở cười, sao anh lại m/ua nhiều thế này?

“Lãng phí quá.”

“Đáng m/ua mà.”

Vừa vào đến nhà, mẹ tôi vui vẻ đón tiếp Lục Tấn Trạch.

“Sao mà m/ua nhiều đồ thế này?”

“Mẹ, đều là những thứ nên m/ua cả. Nghe Ninh Ninh nói da mẹ bị khô, ở đây có bộ dưỡng da, mẹ chịu khó dùng mỗi ngày. Còn đây là cần câu mới cho bố…”

Em gái tôi, Hứa Đường, thấy iPad và đống đồ ăn vặt thì vui mừng khôn xiết, con bé cứ gọi "anh rể" liên tục.

Từ lúc Lục Tấn Trạch bước vào, cả nhà ai cũng cười đến nỗi không ngậm được miệng.

Mẹ tôi nói: “Nghe Hứa Ninh nói con thích ăn tương ớt, mẹ mới làm thêm một ít. Khi nào về đơn vị, con mang cho đồng đội dùng chung. Có cả cá khô và dưa muối nữa, Ninh Ninh thích lắm, lúc đi mang theo nhé.”

“Đêm nay hai đứa đừng về nữa, cứ ở lại nhà, mẹ đã dọn dẹp phòng của Ninh Ninh rồi.”

Trong bữa cơm, mọi người trò chuyện rôm rả. Tôi thì chỉ tập trung vào ăn, cho đến khi đề cập đến chuyện sinh con, tôi đơ người không biết phản ứng thế nào, mặt tôi đỏ bừng, quay qua nhìn Lục Tấn Trạch.

Anh gắp miếng cá đã lọc xươ/ng để vào bát tôi, nói: “Mẹ, con và Ninh Ninh chưa tính đến chuyện sinh con, chúng con định vài năm nữa sẽ tính tiếp.”

Tôi gật đầu đồng tình.

Bố tôi cũng gật đầu, có vẻ rất hài lòng với câu trả lời của Lục Tấn Trạch: “Ninh Ninh còn trẻ lắm, bản thân con bé vẫn còn như trẻ con, sinh con sớm cũng không tốt.”

Sau bữa cơm, Lục Tấn Trạch chủ động đề nghị rửa bát.

Mẹ tôi cười nói: “Sao mà được chứ.”

“Mẹ cứ để anh ấy rửa, anh ấy thích rửa bát lắm.”

Bố mẹ tôi về phòng nghỉ ngơi, tôi thì đi theo Hứa Đường vào phòng con bé.

Hai chị em cách nhau ba tuổi, thường nói chuyện với nhau đủ thứ, nhất là về tình cảm.

Tôi nằm dài trên giường, chân đung đưa, tò mò hỏi: “Đường Đường, em đã chia tay với nam thần lạnh lùng đó chưa?”

“Chưa đâu, bọn em vẫn tốt lắm. Lễ 1/5 vừa rồi bọn em còn đi chơi Vân Nam nữa. Chị à, chị chuyện này đừng nói với bố mẹ nhé.”

“Yên tâm, chị đảm bảo sẽ không khai ra đâu.”

“Nam thần của em có cơ bụng sáu múi không?”

Hứa Đường ngượng ngùng: “Chắc là có…”

“Em đi chơi thì nhớ giữ chừng mực, đừng để xảy ra chuyện gì không nên, con gái thì phải tự biết bảo vệ mình.”

“Vẫn chưa đến mức ấy đâu!”

Tôi lướt xem WeChat của Hứa Đường, sao chẳng thấy bức ảnh nào về chuyến đi Vân Nam nhỉ?

Tôi ho khan vài tiếng: “Hứa Đường, có phải em chặn chị trên vòng bạn bè không?!”

Tôi muốn xem thử nam thần của con bé trông như thế nào.

Hứa Đường ấp úng: “Hình như không có mà…”

Không tiếp tục bàn sâu về chủ đề này nữa, tôi vỗ ng/ực nói: “Gửi ảnh nam thần của em cho chị xem đi, chị giúp em kiểm tra cho.”

Nhìn vào ảnh, anh chàng kia quả thật trông rất đẹp trai.

“Mắt nhìn của em cũng không tệ.”

“Chứ sao nữa, anh ấy là nam thần của Học viện y mà.”

Chỉ cần nhắc đến bạn trai là Hứa Đường lại huyên thuyên không ngớt.

Tôi nghe cũng rất thích thú.

“Chị ơi, đừng chỉ nói về nam thần của em, còn anh rể thì sao?”

“Ý em là ở phương diện nào?”

“Chính là phương diện ấy đó.” Con bé ghé sát hỏi, giọng điệu tinh quái.

“Vết trên cổ chị không phải là dấu ‘dâu tây’ mà anh rể để lại đấy chứ?”

Tôi ngượng đỏ mặt: “Em nói linh tinh gì vậy, là muỗi cắn đấy, mấy ngày rồi mà chưa hết.”

Lúc còn đ/ộc thân, tôi với Hứa Đường nói chuyện về chủ đề này rất sôi nổi. Giờ lấy chồng rồi, mỗi lần nói tôi lại cảm thấy ngượng ngùng.

Hứa Đường lắc lắc cánh tay tôi, mắt nhìn chằm chằm vào cổ tôi, rõ ràng không tin: “Hứa Ninh, chị không nói, không lẽ là vì anh rể có vấn đề gì sao?”

“???”

Nghĩ đến đêm tân hôn, tôi sợ nếu nói ra sự thật sẽ tổn thương lòng tự trọng của Lục Tấn Trạc, nên lấp lửng nói: “Cũng kéo dài đến sáng, chắc khoảng năm, sáu tiếng.”

Hứa Đường cười lăn ra, rõ ràng là con bé không tin: “Chị đang nói về chó à.”

Tôi hừ hai tiếng: “Em tin thì tin, không tin thì thôi.”

Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài, là Lục Tấn Trạch.

Tôi bước ra đóng cửa lại, mặt còn chưa hết đỏ.

“Em vừa nói chuyện gì thế?”

“Nói linh tinh thôi.”

Lục Tấn Trạch khẽ nhéo má tôi, giọng trầm ấm bên tai: “Đừng nói linh tinh với Hứa Đường, có những chuyện không nên nói lung tung.”

Mặt tôi đỏ bừng, như muốn nhỏ cả giọt m/áu ra.

Anh nắm tay tôi vào phòng rồi cùng nhau ngủ trưa.

Khi tỉnh dậy, anh đã không còn ở bên cạnh. Mẹ nói anh đi câu cá cùng bố tôi rồi.

Danh sách chương

5 chương
16/11/2024 23:45
0
16/11/2024 22:56
0
16/11/2024 22:55
0
16/11/2024 22:54
0
05/11/2024 16:02
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận