Lý Văn Cảnh rời đi.
Tôi cứng đờ ngay tại chỗ và không thể bình thường trở lại được trong suốt hai mươi phút.
Hắn vừa mới... Hôn tôi?
Về mối qu/an h/ệ giữa tôi và Lý Văn Cảnh, nói ra nghe có vẻ quá đáng nhưng tôi và hắn gặp nhau liền muốn đ.â.m nhau.
Lần cuối gặp nhau, tôi còn cười hì hì và nguyền rủa hắn:
“Đồ ch.ếc trẻ.”
Lý Văn Cảnh nhàn nhạt liếc tôi một cái, thản nhiên trả lời:
“Tôi đây chỉ sợ phải kéo Lạc tiểu thư ch.ôn cùng.”
Ai ngờ nửa tháng ngắn ngủi, tôi gặp t.ai nạ.n giao thông, mất trí nhớ, nhất kiến chung tình với Lý Văn Cảnh.
Thậm chí, tôi còn theo đuổi hắn ta và chuyển vào nhà riêng của hắn.
Nghiệp chướng thật mà...
Trong ngôi biệt thự im ắng.
Tôi ngồi xuống ghế, bình tĩnh một hồi lâu.
X/á/c định một chuyện: Tuyệt đối không thể thừa nhận tôi đã khôi phục trí nhớ.
Lý Văn Cảnh sẽ cười nhạo tôi cả đời.
Tôi đin cuồ/ng lục lọi hành lý trong phòng, cuối cùng phát hiện điện thoại di động làm việc của mình trong một cái túi được giấu kín.
Khi cô thư ký nhận được cuộc gọi của tôi, thiếu chút nữa khóc thành tiếng:
“Lạc tổng, nửa tháng nay chị rốt cuộc đã đi đâu? Lý Văn Cảnh sắp cư.ớp hết việc làm ăn của chị rồi.”
Tôi tức đến nghi.ến răng.
Chẳng trách nửa tháng qua hắn lại đối xử dịu dàng với tôi như vậy.
Không ngờ trong lòng hắn một bên cười nhạo tôi, một bên đin cuồ/ng thôn tính doanh nghiệp của tôi?
Dự án Ng/u Thành là hôm nay ký kết phải không?
Thư ký gấp đến độ giống như kiến bò trên chảo nóng:
“Đúng vậy, chị biến mất hơn nửa tháng nay, chủ dự án bên Ng/u Thành đang định ký hợp đồng với Lý Văn Cảnh.”
Tym tôi trùng xuống.
Lập tức đứng dậy mặc quần áo chỉnh tề:
“Tôi sẽ ngăn Lý Văn Cảnh lại, em đi nói với Ngô Huy, nếu không lấy được dự án đó, tôi sẽ gi.ếc ch.ếc anh ta!”
Bình luận
Bình luận Facebook