Tôi vừa xin được một công việc b/án thời gian, trùng hợp thay Lục Lê cũng làm tại đây.
Cố Quý An đã nhắc đến chuyện này với tôi, anh ấy bảo tôi không cần phải vất vả như thế. Nếu thiếu tiền thì cứ nói thẳng với anh là được.
Tôi lắc đầu từ chối. Tôi thích anh, nên càng không thể tiêu tiền của anh ấy.
Lục Lê vừa lắc trà sữa vừa lại gần hỏi thăm tình hình giữa tôi và Cố Quý An. Tôi trả lời qua loa: "Cũng tàm tạm thôi."
Lục Lê hoài nghi: "Ảnh chụp hai người ăn cơm ở căng tin đang lan khắp trang diễn đàn của trường rồi. Giờ cậu bảo hai người chỉ là bạn?!!!"
Tôi gi/ật b/ắn người: "Ảnh gì cơ?"
Lục Lê lấy điện thoại cho tôi xem trang diễn đàn trường. Phải công nhận người chụp đúng là có tay. Ánh đèn mờ ảo, ánh mắt dịu dàng, cử chỉ ân cần. Chuẩn phim thanh xuân vườn trường.
Nếu không phải người trong cuộc, có lẽ tôi cũng tưởng mình đang yêu đương với Cố Quý An. Tiếc thật.
Tôi xoa xoa mũi, dù lòng không muốn thừa nhận nhưng thực tế chúng tôi chỉ đơn thuần là bạn bè.
Lục Lê phẫn nộ: "Trì Diệp à Trì Diệp, cậu cứ mặc áo sơ mi quyến rũ cậu ấy một chút. Đảm bảo Cố Quý An cắn câu ngay!"
Tôi ậm ừ: "Lần sau đi, lần sau tính sau."
Thực ra trong lòng đã bắt đầu cân nhắc khả năng thực hiện chiêu này.
Khi công việc gần xong, Cố Quý An nhắn tin hỏi tôi mấy giờ về ký túc. Tôi bảo sắp xong rồi.
Cố Quý An hồi đáp: [Được, lát nữa anh qua đón em.]
Đến gần giờ đóng cửa, một gã khách say khướt xông vào cửa hàng trà sữa. Hắn liên tục gào thét, vứt tàn th/uốc bừa bãi. Lục Lê đi tới thương lượng thì bị hất té xuống đất.
Gã say lảo đảo nhưng tay siết ch/ặt chai rư/ợu. Miệng lẩm bẩm: "Con đĩ này... mày sủa cái gì?"
Thấy tình hình bất ổn, Lục Lê - cô gái nhỏ bé - đang r/un r/ẩy sợ hãi, tôi lao đến đứng chắn trước mặt cô ấy.
Bình luận
Bình luận Facebook