Lòng tôi dậy sóng.
Tống Hành Sơ nhìn tôi, mi mắt cụp xuống, dịu dàng hỏi: "Cậu có thích cô gái nào không?"
Tôi vừa định nói “không”, nhưng lời nói vừa đến cổ họng, tôi chợt nhận ra ý tứ của câu hỏi.
Tôi ngờ vực nhíu mày: "Không... Không có."
Nghe xong, Tống Hành Sơ thở phào nhẹ nhõm.
Tôi muốn nói “dù vậy cậu cũng không có cửa đâu”, nhưng cuối cùng, câu nói ấy vẫn kẹt trong cổ họng.
Lớp trưởng và ủy viên học tập ngồi ở cabin phía sau đang vẫy tay qua cửa sổ, đề nghị chụp ảnh chung.
Tôi không muốn ngồi cạnh Tống Hành Sơ.
Nhưng nếu không ngồi thì ảnh sẽ không đủ người, tôi đành nhăn nhó ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tôi không nhìn rõ ống kính, nhưng lại cảm nhận được hơi ấm của Tống Hành Sơ đang từ từ áp sát vào mình.
Hừ.
Dù sao cũng chỉ chụp một tấm, cho hắn cơ hội được gần tôi lần này vậy.
Chúng tôi chụp xong vài kiểu ảnh.
Rời khỏi vòng quay khổng lồ, lớp trưởng bảo tôi chọn mấy tấm giữ lại.
Tôi hờ hững bảo họ tự chọn, chơi cả ngày đã thấm mệt rồi.
Tiệc tối tổ chức ở KTV.
Khi chúng tôi tới, cả lớp đã tụ tập đông đủ.
Vừa thấy tôi, Lục Viễn đã sà vào người tôi mà than thở: "Anh Giản! Anh không có ở đây, bọn họ b/ắt n/ạt em gh/ê lắm, anh phải trả th/ù cho em!"
Cả người cậu ta nồng nặc mùi rư/ợu, đúng là bị mấy người kia b/ắt n/ạt thật rồi.
Buồn cười thật, tôi chính là vua trên bàn rư/ợu, chưa từng có đối thủ nào hạ được tôi.
Xắn tay áo lên, tôi nhướng mày: "Đồ nghiệp dư, xem anh Giản xử lý hết đám này đây."
Không khí xung quanh náo nhiệt hẳn lên.
Lục Viễn định lại gần tôi hơn, nhưng giữa chừng đã bị Tống Hành Sơ chặn lại.
Tôi không nghe rõ họ nói gì.
Chỉ thấy lát sau, Tống Hành Sơ đã ngồi bên cạnh tôi.
Tôi bĩu môi: "Không uống nổi thì qua bàn trẻ con đi."
"Vào đây thua là phải cạn ly đấy."
Tôi chưa từng thấy Tống Hành Sơ uống rư/ợu, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn cũng đủ biết tửu lượng kém cỏi rồi.
Tống Hành Sơ chớp mắt: "Ừ, theo luật của các cậu, tớ cũng muốn chơi."
Tôi định đuổi hắn đi, nhưng hắn đã tự nhận mình có tửu lượng tốt.
Hừ, vậy thì nhân cơ hội này, tôi sẽ trút hết mọi gi/ận dữ trong mấy ngày qua lên người hắn.
Tửu lượng kém cỏi thế kia, nếu tôi không chuốc cho hắn say khướt thì tôi đổi họ luôn!
Mọi người cũng lần đầu thấy Tống Hành Sơ uống rư/ợu, liền hò reo nhiệt liệt.
Chúng tôi chơi trò thả súc sắc, thua thì phải uống rư/ợu hoặc chọn thử thách.
Súc sắc trong tay tôi muốn ra mấy điểm cũng được.
Đúng như dự đoán, đến lượt tôi gieo súc sắc thì Tống Hành Sơ đoán sai.
Hắn đã thua mấy ván trước, uống cạn rất nhiều ly.
Tôi nhướng mày cười: "Thật lòng hay thử thách?"
Tống Hành Sơ vốn là người chính trực.
Lần đầu thấy hắn chơi trò này, đám bạn còn háo hức hơn cả tôi.
Ánh mắt Tống Hành Sơ rơi trên người tôi mấy giây, rồi cất lời: "Thử thách."
Mọi người cười lớn, đưa bộ thẻ bài cho hắn rút.
Liếc qua nội dung trên thẻ bài, tôi sững người.
Ch*t thật, sao lại quên mất chứ?
Những thẻ thử thách này toàn là nội dung nh.ạy cả.m.
Quả nhiên, Tống Hành Sơ vừa rút thẻ xong, cả bàn bỗng cười khúc khích.
Ánh nhìn của mọi người đồng loạt đổ dồn về phía tôi.
Chưa kịp hỏi, Lục Viễn đã hồ hởi giơ thẻ lên: "Để người chơi bên trái nằm xuống và thực hiện động tác chống đẩy trên người họ."
Lời vừa dứt, cả phòng KTV như n/ổ tung.
Người ngồi bên trái Tống Hành Sơ chính là tôi.
Chương 10
Chương 15
Chương 16
Chương 12
Chương 6
Chương 10
Chương 13
Bình luận
Bình luận Facebook