Tên tôi là Dạ Bắc Thần, tôi là một tổng tài, không may lại rơi vào thể loại "tổng tài bị rối lo/ạn nhân cách".

Nghe cái tên là biết ba mẹ tôi đã nghiêm túc đặt tôi vào vị trí nam chính trong một bộ ngôn tình m/áu chó: “Dạ tổng tài và cô vợ mang th/ai bỏ trốn.”

Vâng, đó là truyện của ba tôi. Tôi là đứa con được sinh ra sau cái lần bỏ trốn ấy.

Khi 3 tuổi, tôi đã biết hack hệ thống wifi nhà hàng xóm. Khi 4 tuổi, tôi hack luôn cả dữ liệu ADN để x/á/c nhận thân phận và tìm ra ba ruột.

Sau đó... tôi tự gửi đơn xin nhập học Harvard.

Năm 5 tuổi, ba tôi giao lại công ty, xách vali dắt mẹ tôi đi hưởng tuần trăng mật không hồi kết.

Tôi: “Ba, ba có nhớ con tên gì không?”

Ba: “Thần gì đó, nhóc tự quản lý công ty nha~”

Tôi từng nghĩ mình nên bị đ/è dưới bánh xe chứ không phải ngồi trong siêu xe.

Tôi bị bệ/nh dạ dày, liệt cảm xúc, mất ngủ, sạch sẽ quá mức và sợ phụ nữ, đủ để không viết nổi hồ sơ hẹn hò.

Mỗi lần bác sĩ tâm lý gặp tôi là lại lặng lẽ cầu siêu cho tương lai tôi khỏi tuyệt tự.

Mọi người bảo tôi chỉ cần gặp được một cô gái "th/uốc giải" thì mọi bệ/nh tật sẽ tan biến.

Nhưng tôi lại thoải mái với thư ký của mình Cố Trạch, người luôn mang kẹo bạc hà cho tôi.

Khi tôi nhức đầu, Cố Trạch sẽ đặt tay lên trán tôi như đang đo nhiệt độ, nhưng thật ra là massage theo chuẩn Thái Lan.

Tôi: “Gọi bác sĩ Trần đi.”

Cố Trạch: “Cậu uống th/uốc nhiều quá rồi.”

Mặt tôi không biểu cảm: “Tôi đ/au mà.”

Thực ra tôi muốn khóc, nhưng mặt tôi không biểu cảm được nên đành... nhai kẹo bạc hà.

Cố Trạch: “Ăn cái này đi, ngọt hơn th/uốc, và không gây táo bón.”

Tôi ăn xong, thấy... dễ chịu thật.

Anh ấy cũng bỏ vào miệng một viên. Tôi nhìn.

Tôi: ?

Tôi: “Anh ăn để kiểm đ/ộc à?”

Tôi gặp một cô gái tên Tô Vân Vân. Cô ta đổ cà phê lên người tôi mà tôi không nổi da gà.

Một bước tiến lớn trong công cuộc điều trị chứng ám ảnh phụ nữ.

Tôi: “Không cần lau, cũng không cần đền.”

Trong đầu: ‘Tuyệt đối không để cô ấy rót rư/ợu.’

Tối hôm đó, tôi đi dự tiệc với thư ký như thường lệ.

Khi thấy Tô Vân Vân làm phục vụ ở tiệc, tôi bắt đầu suy nghĩ: ‘Nhân viên công ty tôi khó khăn đến mức này sao?’

(Suy nghĩ kế tiếp là: tăng phúc lợi hay tăng lương trước nhỉ?)

Khi cô ấy định rót rư/ợu, tôi né qua một bên: “Cố Trạch, anh rót đi.”

Tôi không sợ phụ nữ, tôi chỉ sợ một lần nữa cà phê hóa trang thành rư/ợu và bay lên vest của tôi.

Tôi uống hơi nhiều. Cố Trạch dìu tôi về phòng tổng thống. Tôi mơ màng tháo cà vạt, gỡ nút áo, thầm nghĩ: ‘Không biết có phải đang quay MV ballad không.’

Cố Trạch giúp tôi cởi áo khoác.

Tôi thều thào: “Đừng đi.”

Anh ấy không đi. Anh ấy còn... nằm bên cạnh tôi.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy và thấy Cố Trạch ngủ bên cạnh, đắp chung chăn, mỗi người một gối.

Tôi nhíu mày: “Anh định quyến rũ tôi à?”

Nhưng… tôi không thấy phản cảm. Tôi còn ngủ ngon nữa cơ.

Tôi bắt đầu nghi ngờ: Có phải tôi mất ngủ vì thiếu thư ký?

Danh sách chương

3 chương
11/07/2025 11:54
0
11/07/2025 11:54
0
11/07/2025 11:54
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận
Báo chương xấu