Việc kết hôn này xảy ra quá đột ngột.
Tôi là một họa sĩ truyện tranh shoujo có chút tiếng tăm, đã ký hợp đồng với công ty quản lý và thường xuyên đi khắp nơi tìm cảm hứng sáng tác.
Cuộc hôn nhân này là do nghe theo sự sắp xếp của bố mẹ.
Tôi chỉ nhớ chồng mình làm việc ở bệ/nh viện, hơn tôi 4 tuổi, tính tình tốt và biết quan tâm gia đình.
Bố mẹ tôi vốn có con mắt nhìn người rất chuẩn, thế nên tôi nhắm mắt làm liều, đăng ký kết hôn luôn.
Sau hôm làm thủ tục, tôi đã lên đường đi tỉnh khác tìm cảm hứng luôn, cả tháng sau mới về.
Đến giờ vẫn chưa tổ chức tiệc cưới.
Lúc này, phòng khám chìm trong im lặng ch*t chóc.
Đối diện tôi chính là người đàn ông bị tôi "bội tình" bỏ rơi.
Hai tay tôi siết ch/ặt, đứng trước mặt anh như học sinh phạm lỗi, lí nhí: "Ông xã..."
Thì ra anh làm ở khoa phụ sản.
Giá mà biết trước anh làm ở bệ/nh viện này, tôi đã liên lạc trước rồi.
Giờ gây ra trò cười này, thật x/ấu hổ quá...
Hình như mới nãy tôi còn nhìn anh chằm chằm thì phải? Liệu anh có nghĩ tôi là loại con gái ra đường cứ thấy trai đẹp là dán mắt vào không?
Ánh mắt Giang Nghiễn Văn đầy áp lực, như đang chờ tôi giải thích.
Đúng lúc này, anh bảo vệ bật tung cửa: "Bác sĩ Giang, ai muốn khiếu nại vậy ạ!"
Biểu cảm anh thoáng chút mỉa mai, nửa cười nửa không nhìn tôi, như muốn nói: "Chẳng phải muốn khiếu nại sao? Mời em."
Ôi trời... o(╥﹏╥)o
Tôi chỉ muốn cắm gằm mặt xuống đất che sự x/ấu hổ, cúi gập người trước ánh mắt sửng sốt của anh bảo vệ:
"Xin lỗi anh, anh ấy là người chồng…Mà tôi không nhớ ra."
Bình luận
Bình luận Facebook