Đêm đã khuya.
Phòng làm việc của thầy hướng dẫn, đại học Sư Phạm, thành phố Vân Châu.
Một đôi nam nữ trung niên ngồi trên ghế. Người phụ nữ đ/au khổ che mặt khóc, người đàn ông lo lắng xiết tay đ/ấm vào tường.
"Hai vị bình tĩnh chút." Một thầy giáo trẻ đeo kính đứng ở một bên, dịu giọng an ủi: Cảnh sát đang không ngừng tìm ki/ếm, tin rằng chắc chắn có thể tìm được em ấy, hai người đừng gấp..."
"Sao có thể không gấp!" Người phụ nữ trung niên quát: "Hai tháng rồi! Đã hai tháng rồi! Tiểu Du nhà chúng tôi đã mất tích tròn hai tháng! Một chút tin tức cũng không có! Chúng tôi chỉ có một đứa con gái này thôi! Có thể không gấp! Hả?"
"Phía trường học các người phải chịu trách nhiệm!" Người đàn ông trung niên nói: "Mấy người đã tổ chức chương trình dạy tình nguyện thì phải đảm bảo an toàn của học sinh! Một cô gái mới 20 tuổi đầu, một mình chạy đến miền núi xa như vậy, vừa xuống xe đã mất liên lạc! Anh là thầy hướng dẫn, anh phải cho chúng tôi một lời giải thích!"
"Tôi cũng rất lo lắng." Thầy hướng dẫn trẻ mặt như đưa đám: "Nhưng tôi cũng hết cách!"
Ai có thể nghĩ được một người lớn sống sờ sờ, đang yên đang lành lại bỗng bốc hơi khỏi nhân gian đây?
...
"Hiện nay, vụ án nữ sinh đại học mất tích đã thu hút sự chú ý của toàn thành phố."
"Nữ sinh viên Tiểu Ngư (biệt hiệu) của Đại học Sư Phạm, đã mất liên lạc khi đang trên đường đến một ngôi làng miền núi ở tỉnh Vân Nam để hỗ trợ việc giảng dạy. Đã hai tháng không nhận được tin tức gì."
"Được biết, cuộc gọi điện thoại cuối cùng giữa Tiểu Ngư và gia đình là vào lúc 8 giờ 55 phút tối ngày 30 tháng 8. Khi đó, cô nói với mẹ qua điện thoại rằng: “Con đã đến thị trấn Trúc Cương rồi, trời đang mưa rất to, giờ con đang đợi đò.”
Người mẹ đang dặn dò, sau đó Tiểu Ngư nói: “Đò đến rồi, không nói nữa nhé mẹ, khi nào tới con gọi lại sau.” Sau đó đã vội vàng cúp máy."
"Thế nhưng, mẹ Tiểu Ngư không đợi được cuộc gọi của con gái. Khi gọi lại, điện thoại của Tiểu Ngư vẫn luôn ở trong trạng thái tắt máy."
"Từ đó trở đi, người nhà, giáo viên, bạn bè của Tiểu Ngư cũng không liên lạc được cho cô ấy nữa."
"Hiện nay, cảnh sát thành phố đang phối hợp xử lý vụ án với cảnh sát địa phương tỉnh Vân Nam, nỗ lực đưa Tiểu Ngư về nhà an toàn trong thời gian sớm nhất..."
Video tin tức đến đây bỗng im bặt.
Máy tính xách tay được đóng lại.
Trong phòng làm việc của cảnh sát, cảnh sát Trần nhíu ch/ặt mày, rót một cốc cà phê lớn, mệt mỏi dịu khóe mắt.
"Đội trưởng Trần!"
Một nữ cảnh sát trẻ đẩy cửa đi vào, đưa một tệp văn kiện:
"Có manh mối mới của vụ án Trì Tiểu Du rồi ạ!"
Mắt của cảnh sát Trần sáng bừng: "Báo cáo!"
"Vớt được một th* th/ể nữ trong con sông ở khu vực núi gần thị trấn Trúc Cương!"
...
Đây là một th* th/ể th/ối r/ữa ở mức độ cao.
Một nửa lộ ra xươ/ng trắng, một nửa bọc trong lớp sáp x/á/c màu vàng xám, các loại tảo và tôm cá bám đầy người.
"Đã bao lâu rồi?"
Cảnh sát Trần đứng trong phòng chứa x/á/c, bịt mũi, quay sang hỏi pháp y.
"Ít nhất đã ch*t được một năm." Bác sĩ nhíu mày nói: "Th/ối r/ữa đến mức độ này đã rất khó nghiệm x/á/c."
"Một năm?"
"Đúng vậy, ít nhất một năm."
Cảnh sát Trần lắc đầu: "Đó không phải Trì Tiểu Du, cô ấy mới mất tích hai tháng trước."
Lúc này, nữ cảnh sát trẻ chạy nhanh tới: "Đội trưởng Trần!"
"Nói."
"Đã có kết quả xét nghiệm DNA của th* th/ể! Khớp với mẫu trích trong kho dữ liệu!"
"Là ai?"
"Uông Ánh Nguyệt, nữ phóng viên mất tích năm 2007."
Bình luận
Bình luận Facebook