Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
“Giữ mạng.”
Rồi lại nói: “Là kem dưỡng da tay hương bạc hà à? Được đấy.”
Hoá ra coi tôi là máy làm sạch không khí.
“Kem dưỡng da tay đâu ra? Chỉ là cao mỡ trăn bình thường thôi.”
Mạnh Đình Hi thoáng gi/ật mình, dùng đầu ngón tay lật mấy ngón tay của tôi ra, phát hiện ra những vết nứt nẻ trên tay tôi từ mùa đông năm
ngoái đến giờ vẫn chưa lành.
Nhưng thật ra chỉ có một chút xíu vậy thôi, ẩn ở giữa kẽ tay, bình
thường sẽ không thấy được, hơn nữa mùa xuân sang rồi thì sẽ tốt lên
thôi.
Tôi vội rút tay về, cái mũi hít lấy hít để mùi trong xe: “Hết mùi rồi đó. Mạnh Đình Hi, anh cho tôi xuống ở đây là được, mau đi làm việc của
anh đi, tôi phải đi sửa xe điện của tôi nữa.”
Xe của Mạnh Đình Hi dừng lại, tôi vừa muốn tháo dây an toàn để xuống
xe, tay của anh lại đột nhiên che lên chốt tháo dây an toàn, ngay sau đó đôi mắt anh nhìn sang tôi, vẻ nghiêm túc chưa từng thấy trước đây: “Ứng Triêu Triêu, dù sao cô cũng là sinh viên đại học danh tiếng, tại sao
lại làm mấy công việc như phát tờ rơi, giao thức ăn?”
Tôi nghe xong thấy rất không vui: “Anh đang kì thị ngành nghề đấy à?”
Mạnh Đình Hi biết tôi đang đ/á/nh trống lảng, lông mày anh càng nhíu
ch/ặt hơn: “Bây giờ cô gái nào bàn tay ngón tay còn vết nứt nẻ? Có cô
gái nào sẽ vì tiết kiệm tiền tìm chỗ ngủ qua đêm mà ngồi ở trong hành
lang suốt một đêm? Có cô gái nào rõ là cơ thể đã phát triển hơn rồi còn mặc đồ lót cũ nhỏ hơn một size?”
What?
“Mạnh Đình Hi, lời anh nói có hơi bị đen tối đấy nhá!”
“Đừng lái sang chuyện khác!”
Uây! Âm lượng siêu to!
Lỗ tai suýt nữa thì đi/ếc ngang.
Tôi nghĩ một hồi: “Cái chuyện này nói ra rất chi là dài.”
“Thế thì nói ngắn gọn thôi.”
Tôi thấy anh ta có vẻ khăng khăng phải biết chuyện, tôi bèn ra hiệu cho
anh ta lại gần một chút.
Mạnh Đình Hi thấy tôi ra vẻ bí mật, không hề do dự xích lại gần, đâu có
biết tôi bắt được thời cơ thổi một hơi vào trong tai anh ta làm anh ta gi/ật mình đến duỗi thẳng cả người, ngay sau đó thính tai đều đỏ lên.
“Ứng Triêu Triêu!”
Tôi không nhịn được cười ha ha.
Bao nhiêu năm rồi anh vẫn có điểm này không hề thay đổi. Nhưng cười chán rồi tôi lại thở phào nhẹ nhõm, cố làm vẻ ung dung nói: “Tôi là người phụ nữ x/ấu xa tuyệt tình ham giàu ham lợi mà! Là người x/ấu thì sẽ chịu quả báo thôi! Nghèo khó chính là báo ứng của tôi.”
Nói xong tôi nhân lúc Mạnh Đình Hi không chú ý tháo dây an toàn ra leo
xuống xe, vẫy tay với anh ta: “Rồi sẽ khấu trừ trả anh, cảm ơn nhá!”
Sau đó tôi chạy một mạch rất xa.
Khi chắc rằng anh ta không đuổi theo tôi mới mò về chiếc xe điện của mình, sửa bánh xe xong tiếp tục nhận đơn hàng, giao hàng đến tận
khuya mới về.
Chung cư cao cấp thật tốt, ngay cả đèn đường cũng sáng hơn hẳn, lúc đi trên con đường nhỏ lát gạch hoàn toàn không hề sợ.
Mượn ánh đèn, từ xa tôi đã trông thấy nhà Mạnh Đình Hi. Một căn nhà
to màu trắng, thiết kế vô cùng hiện đại, cửa sổ sát đất cực to, kính thuỷ
tinh được nhau kỹ đến độ như phát sáng, hiện giờ còn không buông rèm
cửa cho nên thấy rõ được ánh sáng trắng từ đó, không hiểu sao trông
thấy nó lại cảm thấy ấm áp vô cùng.
Nhà Mạnh Đình Hi đẹp thật nha, tiếc là, không thể ở lại nữa
Chương 7
Chương 6
Chương 11
Chương 6
Chương 7
Chương 23
Chương 8
Chương 8
Bình luận
Bình luận Facebook