19
Diệp Trì lại bắt đầu bận rộn.
Sáng sớm đã rời nhà, đêm khuya mới về.
Khi đêm về anh ta nằm bên cạnh tôi, tôi lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc.
Anh từng nói sẽ không gặp Thẩm Hạ Nùng nữa.
Anh ta đã nói dối.
Tôi tìm cơ hội trốn khỏi nhà, bắt taxi đến thẳng bệ/nh viện.
Nhưng y tá cho biết, Diệp Ngữ đã qu/a đ/ời từ nửa tháng trước.
Tôi đứng sững sờ, đứng đó không biết bao lâu.
Cho đến khi Diệp Trì tìm thấy tôi.
Sắc mặt anh ta trắng bệch, nhận ra rằng tôi đã biết tất cả.
Anh ta đưa tôi về nhà.
Tôi sốt cao suốt cả đêm, mồ hôi túa ra như tắm.
Thì ra vào đêm đó, chị ấy đã ra đi.
Thì ra linh cảm của tôi, tất cả đều đúng.
Xin lỗi…
Đã quá lâu rồi, mà tôi mới biết.
Tôi trải qua một trận ốm nặng.
Những ngày đó, ký ức của tôi rất mơ hồ, chỉ biết là luôn có người vây quanh tôi, nắm lấy tay tôi. Lúc mơ màng, tôi nghe thấy tiếng của mẹ tôi và Diệp Trì, lo lắng có, trách móc có.
Khi cơn bệ/nh dần thuyên giảm.
Cũng là lúc chuẩn bị đến ngày tổ chức lễ cưới.
Diệp Trì hỏi ý kiến tượng trưng.
Tôi không trả lời.
Vậy là anh ta xem như tôi đã đồng ý.
Bình luận
Bình luận Facebook