Tìm kiếm gần đây
1.
Tôi vẫn luôn cảm thấy, Tống Mịch Xuyên là người bạn trai tuyệt vời nhất thế giới.
Mãi cho đến ngày Tết Đoan Ngọ đó, tôi đến nhà anh tìm anh. Từ xa, tôi chợt thấy anh đang bảo vệ một cô gái trong lòng.
Ở phía còn lại, bà của Tống Mịch Xuyên chỉ vào cô gái đó, thái độ của bà gi/ận dữ đến nỗi toàn thân cũng trở nên r/un r/ẩy: "Cô tới đây để làm gì nữa? Cô thấy cả nhà chúng tôi bị các người h//ại chưa đủ thảm hay sao? Cô c/ú//t đi cho tôi, cú//t càng xa càng tốt!"
Cô gái trốn sau lưng Tống Mịch Xuyên, níu lấy góc áo của anh, dáng vẻ mảnh mai yếu đuối ấy trông thật đáng thương: "Bà ơi, hôm nay là ngày lễ, cháu chỉ muốn đến biếu bà chút đồ ăn..."
Dưới mặt đất, những chiếc bánh chưng nằm rải rác khắp nơi.
Bà Tống gi/ận đến r/un r/ẩy: "Tôi cần đồ của cô mang đến ư?"
Bà nhặt những chiếc bánh chưng lên, n//ém mạnh vào người cô ấy. Lớp vỏ bánh cứng ngắt c//ào xước làn da, để lại vài vệt m//á//u.
"Bà ơi!"
Tống Mịch Xuyên che chắn trước người cô ấy, một chiếc bánh chưng đ//ập trúng ng/ực anh.
"Mịch Xuyên..." Cô gái đó hoảng hốt la lên.
Tống Mịch Xuyên đ/au đớn rên lên một tiếng, anh nghiến răng, quay đầu lại nói với cô gái bằng giọng lạnh lùng:
"Còn không mau c//út đi."
Cô gái bật khóc, nức nở nói: "Mịch Xuyên, em chỉ muốn gặp anh một chút thôi."
Trong ánh sáng mờ ảo, tôi thấy rõ đôi mắt Tống Mịch Xuyên đã đỏ lên.
Nhưng anh vẫn nói:
"Tô Vận, tôi khuyên cô nên đi ngay đi, ở đây không có ai muốn nhìn thấy cô."
Tô Vận khóc rồi quay người đi.
Có lẽ vì nước mắt làm mờ tầm nhìn, cô ấy đi được vài bước thì đột nhiên trượt chân ở bậc thang.
Ngay khi Tô Vận sắp ngã từ cầu thang xuống, trong giây phút ngàn cân treo sợi tóc đó, Tống Mịch Xuyên không kịp suy nghĩ gì đã lao đến.
Anh ôm ch/ặt lấy Tô Vận, dùng thân mình để bảo vệ cô ấy.
2.
Tối hôm đó, mãi đến nửa đêm Tống Mịch Xuyên mới về nhà, toàn thân anh quấn đầy băng gạc.
Anh giải thích với tôi rằng công trình xảy ra sự cố, các công nhân đ/á/nh nhau, không cẩn thận làm anh bị thương.
Tôi ngồi trên ghế sô pha nhìn anh, nước mắt cứ thế rơi lã chã.
Tống Mịch Xuyên luống cuống, cầm hộp khăn giấy lại gần, vụng về lau nước mắt cho tôi.
"Ngoan nào, xót anh à? Đừng khóc nữa mà, thật ra không đ//au chút nào đâu."
Anh ấy tìm mọi cách làm mặt hề chọc tôi cười, mãi đến khi tôi không nhịn được, khóe miệng khẽ cong lên, anh ấy mới yên tâm.
"Em xem em này, anh không về nhà là không nhớ ăn cơm, đến lúc đó lại đa//u d//ạ d//ày cho xem."
Tống Mịch Xuyên rửa cho tôi một đĩa hoa quả, rồi vào bếp nấu ăn.
Tôi nhìn anh ấy mặc tạp dề hình Cinnamoroll, bận rộn trong bếp, chẳng mấy chốc mùi thơm của món gà cay đã lan tỏa - Tống Mịch Xuyên vốn không ăn được cay, nhưng vì tôi cảm thấy không ăn cay thì không vui, nên anh đã học ngay cách nấu các món Tứ Xuyên, Hồ Nam.
Mọi người đều nói, tôi có một vị hôn phu tuyệt vời nhất trên đời.
Giờ phút này, trong căn phòng vô cùng ấm áp này, tôi cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng tôi không thể lừa dối bản thân.
Tôi đã thấy.
Vài năm trước, tôi đã thấy, trong khu vườn hoa dưới lầu nhà bà anh, cô gái tên Tô Vận vừa khóc vừa giúp anh bôi th//uốc.
Cô ấy vừa bôi vừa khóc không thành tiếng.
"Tại sao em không thể ở bên anh?"
Tống Mịch Xuyên mím môi không nói một lời.
Cô ấy khóc đến nỗi cả cơ thể cũng r/un r/ẩy:
"Em đã làm sai điều gì, tại sao số phận lại đối xử với chúng ta như vậy? Tại sao lại bất công như thế?"
"Mịch Xuyên, em chỉ hỏi anh một câu, mười năm qua em vẫn luôn yêu anh, chưa bao giờ thay đổi."
"Còn anh? Anh còn yêu em không?"
Rất lâu, rất lâu, Tống Mịch Xuyên vẫn không nói gì.
Cuối cùng, anh quay mặt đi.
Lần đầu tiên tôi thấy một người luôn lạnh lùng, kiềm chế như anh lại khóc thảm thiết như vậy.
Anh nói: "Yêu."
3.
Tôi và Tống Mịch Xuyên đã quen nhau rất lâu rồi.
Tôi là bác sĩ ở b//ệnh viện thành phố, khi bà của anh ấy làm phẫ//u thu//ật, tôi là người phụ trách thăm khám.
Bà Tống nắm tay tôi không buông, bà nói: "Cô bé này tốt thật, làm cháu dâu của bà nhé!"
Tôi nhìn về phía Tống Mịch Xuyên đứng xa xa, anh đỏ mặt quay đi nơi khác.
Bà than phiền với tôi: "Ầy, thằng ngốc đó thích con nhưng nó còn ngại, nếu nó còn không chịu chủ động theo đuổi nữa thì bà cũng không giúp nó nữa đâu.”
Từ ngày đó, Tống Mịch Xuyên bắt đầu theo đuổi tôi.
Ôm hoa, tặng bánh ga-to, chàng trai cao 1m85 ngồi xổm giữa con phố buộc dây giày cho tôi, như một chú chó Golden ngoan ngoãn.
Công việc của tôi rất bận rộn, có lần anh đứng đợi dưới lầu ba bốn tiếng đồng hồ, cũng không hề than phiền một câu.
Lúc đó Tống Mịch Xuyên đã là một giáo sư nổi tiếng, vừa đ//ẹp tr//ai vừa có ti//ền, rất nhiều cô gái thích anh.
Đâu ai ngờ khi anh theo đuổi người khác, lại ngượng ngùng như một cậu thiếu niên mới biết yêu.
Đồng nghiệp đều gh/e/n tị với tôi, họ nói: "Vãn Vãn à, hiếm lắm mới thấy được một người đ//àn ô//ng tốt như thế đấy!
Cuối năm đó, Tống Mịch Xuyên chính thức tỏ tình.
Anh đưa tôi đi xem pháo hoa, vào khoảnh khắc rực rỡ nhất trên bầu trời đêm, đôi mắt sáng long lanh của anh nhìn tôi: "Vãn Vãn, làm bạn gái anh nha, anh hứa sẽ đối xử tốt với em cả đời."
Tôi nhắm mắt lại, hạnh phúc đến nỗi rơi lệ.
Tôi nghĩ, từ giây phút này, tôi đã có được người bạn trai tuyệt vời nhất thế giới.
4.
Quả thực, Tống Mịch Xuyên là người bạn tr//ai tuyệt vời nhất.
Ảnh đại diện trên mạng xã hội của anh là ảnh của tôi, trong xe dán ảnh chụp chung của chúng tôi, đi công tác cũng gọi video báo cáo, tan làm là về nhà với tôi.
Tôi chưa bao giờ kiểm tra điện thoại của anh, bởi vì tôi cảm thấy không cần thiết.
Nếu ngay cả Tống Mịch Xuyên cũng không thể tin tưởng, tôi còn có thể tin tưởng ai?
...
Một giờ rưỡi sáng, Tống Mịch Xuyên đã ngủ say.
Tôi cầm điện thoại của anh, đi vào phòng tắm.
Tôi muốn biết, rốt cuộc cô gái tên Tô Vận đó là ai.
...
Lúc trời sáng, Tống Mịch Xuyên tỉnh dậy.
Điện thoại đã được tôi đặt lại chỗ cũ, anh không phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường, chỉ hôn nhẹ lên má tôi: "Vợ à, anh đi làm đây."
Sau khi Tống Mịch Xuyên đi, tôi mở mắt ra.
Nước mắt lặng lẽ làm ướt gối.
5.
Tống Mịch Xuyên và Tô Vận là thanh mai trúc mã.
Ba của Tống Mịch Xuyên là công nhân, ba của Tô Vận là ông chủ, nhưng sự khác biệt về giai cấp không ảnh hưởng đến tình cảm của hai đứa trẻ, từ nhỏ đến lớn, họ vẫn luôn rất thân thiết.
Cho đến năm họ học lớp 11, ba của Tống Mịch Xuyên gặp chuyện.
Nguyên nhân là do ba của Tô Vận tham ô công quỹ, c//ắt xén vật liệu xây dựng, ngôi nhà xây được một nửa đã đổ sập, ba của Tống Mịch Xuyên bị ch//ôn vùi bên dưới.
Mẹ của Tống Mịch Xuyên mất sớm, anh sống cùng ba và bà nội, giờ trụ cột gia đình không còn, bà nội lên cơn đ//au ti//m, phải cấp c/ứu rất lâu ở b//ệnh viện mới giữ được m//ạng.
Dưới một câu hỏi có tên "Yêu nhau sâu đậm nhưng không thể ở bên nhau, là một trải nghiệm như thế nào", tôi đã thấy câu trả lời ẩn danh của Tống Mịch Xuyên.
Anh ghi lại đoạn lịch sử đen tối này theo ngày tháng:
[Ngày 5 tháng 6, cô ấy vừa khóc vừa đến cửa xin lỗi, bị bà nội đuổi đi bằng gậy. Tôi cảm thấy rất khó chịu.]
[Tôi rất muốn gh//ét cô ấy, nhưng mỗi khi gặp cô ấy, tôi lại không thể gh//ét nổi.]
[Thực ra cô ấy cũng rất đáng thương.]
[Ngày 21 tháng 6, cô ấy lại đến, bà nội tức gi/ận đến mức bệ//nh tình trở nặng. Tôi buộc phải nhẫn tâm, bảo cô ấy đừng bao giờ đến nữa.]
[Cô ấy đã khóc, khóc đến mức khiến tôi cảm thấy rất đ/au lòng.]
[Hóa ra yêu một người là cảm giác như thế này]
Sau đó là khoảng trống nhiều năm.
Vài năm sau, vào mùa đông, tôi thấy Tống Mịch Xuyên cập nhật lại.
[Ngày 6 tháng 12, tôi đã không gặp cô ấy nhiều năm rồi, tôi cũng đã có một cuộc sống bình thường với bà nội.
[Tôi thích một cô gái, cô ấy thật tốt, dịu dàng, trong sáng, lần đầu tiên tôi hiểu thế nào là thiên thần áo trắng. Mặc dù vẫn chưa theo đuổi được, nhưng tôi đã có thể tưởng tượng ra cảnh chúng tôi kết hôn, mỗi khi nghĩ đến điều đó, tôi cảm thấy rất hạnh phúc.]
[Thật tốt, cuối cùng tôi cũng đã bước ra khỏi quá khứ.]
Sau đó, rất lâu rất lâu sau Tống Mịch Xuyên không viết thêm gì mới.
Cho đến vài ngày trước, anh đã chỉnh sửa câu trả lời lần cuối cùng.
Thêm vào hai câu:
[Cô ấy đã trở về.]
[Tôi nhận ra mình vẫn còn yêu cô ấy.]
Chương 49
Chương 21.3
Chương 19
Chương 21
Chương 20
Chương 16
Phiên Ngoại 3
Chương 21
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Đăng nhập ngay
Bình luận
Bình luận Facebook