Anh trai tôi biến mất mấy ngày liền.
Khi trở về, hắn đắc ý như cá gặp nước.
Vận com lê chỉnh tề, tóc chải bóng mượt, ra dáng người tử tế.
Thấy tôi, hắn khiêu khích: "Cái đồ mất dạy! Thấy chưa, tao vẫn sống nhăn răng đấy thôi?"
Ánh mắt tôi dừng ở sau tai hắn.
Một vệt chỉ đỏ mảnh như tơ, không để ý kỹ sẽ chẳng nhận ra.
Chỉ hồng q/uỷ dẫn, hắn đã bị trùng ký rồi...
Đột nhiên hắn chồm tới: "Con nhãi ranh, mày định cầm tiền đi tìm con Mai phải không?"
Vừa nghe hai chữ "con Mai", ngọn lửa gi/ận dữ bùng lên trong n/ão.
Tôi đẩy hắn một cái thật mạnh.
Hắn không kịp phản ứng, lảo đảo suýt ngã.
Anh trai gào lên: "Mẹ ơi! Con nhỏ này làm bẩn áo mới của con!"
Mẹ tôi xông ra như hổ đói, cầm chổi đ/ập túi bụi vào người tôi.
Anh trai đứng bên cười khoái trá.
Tôi cúi gằm mặt.
Nếu ngẩng đầu lên, họ sẽ thấy thứ ánh mắt mang sự c/ăm h/ận thấu xươ/ng trong đôi mắt này.
Bình luận
Bình luận Facebook