4.
Thế nhưng, trăm năm trôi qua, lòng ta vẫn mãi chìm trong u mê.
Hoang Dịch ngập trong bóng tối, yêu m/a q/uỷ quái tung hoành ngang ngược.
Sát khí bao trùm quanh năm ở nơi này cũng là nỗi kh/iếp s/ợ tột độ của bất kỳ tu sĩ nào.
Bị xiềng xích trói ch/ặt tứ chi, ta nằm bất động dưới uy lực của trận pháp. Đành nhắm mắt cam chịu nhìn thân x/á/c bị lũ yêu m/a từng mảng từng mảng nuốt chửng.
Ban đầu, lũ yêu m/a nơi Hoang Dịch lấy trò hành hạ ta làm thú vui. Chúng dùng tà thuật rạ/ch lên da ta những vệt m/áu, rồi thỏa mãn với việc nuốt chửng từng tấc thịt của ta. Hoặc x/é nát y phục ta, toan tính moi móc tiên cốt của ta.
Nhưng rồi, một ngày chúng bỗng tụ tập quanh ta, chăm chú nhìn vào sợi xích yêu quấn ch/ặt tứ chi ta, ríu rít bàn tán:
"Ngươi đã phạm phải tội lỗi gì tày trời mà phải chịu hình ph/ạt này?"
"Ngươi phản bội tông môn, hay s/át h/ại thần linh?"
"Hoang Dịch đầy rẫy yêu m/a, sát khí nồng nặc. Một tu sĩ như ngươi bị bao trùm bởi tà khí suốt ba trăm năm mà vẫn gắng gượng chống đỡ đến tận bây giờ, quả thật khiến ta nể phục."
“.....”
Khóe miệng ta cong lên, nở một nụ cười yếu ớt, tự giễu bản thân:
"Tội lỗi lớn nhất của ta, chính là yêu hắn."
Yêu một người, h/ủy ho/ại cả cuộc đời.
Bình luận
Bình luận Facebook