Sau khi cao nhân biết được chuyện này, ông ấy đã nói với tôi rằng mọi chuyện trên đời tự có đạo lý của nó.
Khi trước lúc tôi Tống Q/uỷ Quan bị m/a tóm lấy chính là do người phụ nữ đi/ên kia làm ra. Thế nhưng cô ấy không muốn h/ãm h/ại tôi, vì trong lòng cô ấy nảy sinh oán h/ận muốn cùng chồng mình b/áo th/ù, sợ sẽ làm liên lụy đến tôi thế nên mới không để tôi đi.
Vì sao lão trưởng bối kia trong lúc đang ngủ dù không cần thổi tắt đèn bản mệnh mà vẫn bị m/a làm hại? Bởi vì người sống trên đời cần có một thân chính khí mới có thể khiến m/a q/uỷ sợ hãi.
Thế nhưng lão khốn này làm gì có thứ ấy? Lão ta chính là một kẻ hèn hạ nham hiểm, tội á/c đầy mình.
Tôi hỏi cao nhân, tại sao lão trưởng bối lại đến gây rắc rối cho tôi?
Ông ta nói bởi vì lão s/úc si/nh này không phải kẻ lương thiện, người nếu làm chuyện x/ấu, sau khi ch*t sẽ không thể đầu th/ai, trừ khi tìm được kẻ thế mạng cho mình.
Nhưng kẻ thế mạng thích hợp nhất là những người thân thích, cũng tức là phải tìm ki/ếm một người họ hàng của mình. Tôi và lão ấy vốn cùng tổ tiên, hơn nữa tôi còn bị q/uỷ tóm chân, âm khí trên người quá nặng, quả thực là mỡ treo miệng mèo.
Thế nhưng lão s/úc si/nh ấy làm thế nào cũng chẳng nghĩ tới vợ chồng người phụ nữ đi/ên rõ ràng là những người có th/ù tất báo, giờ đây đã có thể đi đầu th/ai, vậy mà lại tình nguyện lưu lại nhân gian thêm mấy ngày chỉ vì bảo vệ tôi.
Cao nhân còn nói với tôi gã con trai của lão trưởng bối sớm muộn gì cũng phải trả giá. Bởi vì lão khốn nạn kia đã trở thành lệ q/uỷ, bất đắc dĩ phải đầu th/ai chuyển sinh, rất mau sẽ chẳng còn lý trí nữa. Đợi đến ngày thất tuần của lão ta, gã con trai ấy vừa hay chính là người thân cận nhất, đến khi ấy, tất cả những chuyện này sẽ được chứng thực.
Quả không ngoài dự đoán.
Vào ngày thất tuần của lão s/úc si/nh kia, con trai lão ta đã qu/a đ/ời.
Gã ta bị tr/eo c/ổ ở cổng làng, cách ch*t giống hệt như cha mình. Thế nhưng gã ta không có cách nào biến thành lệ q/uỷ tiếp tục hại người, bởi vì người này vốn chỉ là kẻ thế mạng, gã ta sẽ vĩnh viễn phải thay cha mình gánh vác tội nghiệt, còn lão già kia lại có thể tiếp tục đi đầu th/ai.
Hôm nay tôi đã đến chỗ m/ộ phần.
Lúc người phụ nữ đi/ên nhìn thấy tôi vậy mà lại không hề nhiệt tình chạy đến ôm tôi giống như trước.
Cô ấy chỉ ngồi cạnh chồng mình, mỉm cười vẫy tay chào tôi.
Nhìn thấy cảnh này tôi cũng chẳng thể nào làm phiền bọn họ, chỉ đứng im một chỗ vẫy tay chào hai người.
Cơ thể của bọn họ dần dần trở nên trong suốt.
Cô ấy ngả vào vòng tay của chồng mình, hai người nhỏ nhẹ nói chuyện, tôi hoàn toàn không nghe rõ bọn họ đang nói gì.
Nhưng tôi có thể đoán được.
Ba năm đằng đẵng đợi chờ, ba năm miệt mài tìm ki/ếm.
Người đàn ông của cô ấy đã đi rồi, nhưng trong lòng cô vẫn luôn nhớ đến anh.
Chắc hẳn trong ba năm qua bọn họ có rất nhiều chuyện muốn nói, vậy thì tôi sẽ không tới làm phiền họ nữa.
Cơ thể hai người càng lúc càng trong suốt, mờ đến nỗi tôi sắp sửa không thể nhìn thấy.
Cuối cùng họ biến thành một luồng hào quang, chầm chậm tiêu tan giữa đất trời, mang lại một tia sáng cho màn đêm vô tận.
Hai người ôm ch/ặt lấy nhau, người phụ nữ đi/ên tinh nghịch mỉm cười với tôi, vẫy tay ra hiệu cho tôi lại gần.
Tôi chầm chậm bước về phía ấy, khi đến trước ngôi m/ộ của hai người, vợ chồng họ đã hoàn toàn tan biến, giống như thể chưa từng tồn tại trên cõi đời này.
Tôi muốn biết vì sao người phụ nữ đi/ên lại vẫy tay với tôi, cúi đầu xuống nhìn liền bắt gặp một chiếc ô rá/ch đang nằm trên mặt đất.
Trời bắt đầu đổ mưa rả rích, tôi nhặt chiếc ô lên mở ra.
Chiếc ô rá/ch không thể che được hết nước mưa, thế nhưng lại mang đến cho tôi cảm giác an toàn giống như vòng tay của cô ấy.
Tôi nghĩ đến suốt ba năm đằng đẵng này, mỗi khi trời đổ mưa cô ấy đều muốn đi đưa ô cho người chồng đã khuất của mình.
Lại nhớ đến cũng ba năm nay, mỗi khi trời mưa, người phụ nữ ấy đều mang theo chiếc ô này băng qua rừng núi lên trấn trên để đón tôi.
Tôi cúi đầu nhìn bia m/ộ trước mặt, không khỏi cười khổ: “Cứ suốt ngày gọi tôi là anh chồng nhỏ, đến cuối cùng vẫn là vợ của người ta.”
Tôi cầm ô, xoay người rời đi.
Sau này chẳng còn người phụ nữ nào cần tôi để dành đồ ăn cho nữa.
Chỉ có điều… như vậy cũng tốt.
Bình luận
Bình luận Facebook