Vừa nhắc đến chuyện này, mọi người trong thôn không ai dám lên tiếng nữa.
“Vậy con trai bà sao không đến? Dù gì cũng từng là vợ chồng với nhau mà!”
“Con trai tôi phải ở nhà chăm sóc con dâu tôi chứ!”
Ông nội không có hơi sức quản chuyện của mấy bà tám này, thấy cũng sắp đến giờ rồi, liền cùng ông đạo sĩ chia nhau ra làm việc.
Ông ta mang theo phần đầu của mẹ tôi và qu/an t/ài của bà ngoại đi về hướng Nam, còn ông đạo sĩ mang theo qu/an t/ài còn lại đi về hướng Bắc.
Hai tiếng sau, ai cũng mang theo vẻ mặt vui vẻ quay về.
Tôi ngồi sụp xuống đất, khóc không ra nước mắt.
Một đám người giống như là vừa giải quyết xong chuyện lớn gì vậy, ngồi trong sân ăn uống cười nói vui vẻ.
Đến lúc này, bà nội mới cho tôi một chén cơm: “Ăn nhanh đi, sáng mai còn phải về nhà đấy. Bố mày thô lỗ như vậy, không biết có chăm sóc tốt cho cháu trai tao không nữa.”
Khi bà ta nói câu này, trên người còn mặc cái tạp dề dính m/áu đó.
Tôi nhìn thấy bà ta, liền nghĩ đến chuyện bà ta mang thứ đồ được bọc trong vải đỏ đó để vào qu/an t/ài, trong lòng liền dâng lên cảm giác gh/ê t/ởm muốn nôn khan.
“Tôi không ăn! Các người hại ch*t mẹ tôi, sẽ bị báo ứng đấy!”
“Không ăn thì thôi!” Bà nội ném chén cơm xuống đất, “Vậy mày tiếp tục nhịn đói ch*t mẹ mày đi, tao coi mày khi nào phục tao!”
Bà ta tiếp tục khóa cửa lại, vẻ mặt tươi cười đi nói chuyện với đám người ngoài kia.
Không biết qua bao lâu, trời tối rồi.
Đám người trong sân đã giải tán bớt đi.
Chỉ còn lại ông nội, bà nội và đám người đạo sĩ.
“Chuyện hôm nay, cũng nhờ có em giúp đỡ. Qua đêm nay, Ngọc Quyên sẽ bị h/ồn bay phách tán, sau này nhà anh sẽ không gặp chuyện gì nữa.”
Ông nội vừa nói vừa đẩy một xấp màu đỏ quen thuộc qua ông đạo sĩ.
Ông đạo sĩ không nhận: “Sư huynh, anh biết mà. Em không có thiếu thứ này.”
“Anh biết rồi.”
Bình luận
Bình luận Facebook