Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Thẩm Ngộ Sơ ở lại Đức hai tuần.
Đây là giai đoạn then chốt nhất của liệu trình điều trị, cũng là khoảng thời gian khó khăn nhất.
Thành bại đều dồn vào nửa tháng này.
Tôi thường xuyên cảm thấy hồi hộp, hoảng lo/ạn, sợ hãi.
Nhưng nhờ có anh bên cạnh, những ngày tháng ấy cũng đỡ vất vả hơn phần nào.
Hai tuần sau, lần đầu tiên sau hơn một năm, tôi từ từ đứng dậy được.
Do chưa tập vật lý trị liệu nên chỉ đứng được một hai giây.
Nhưng với tôi thế đã là đủ.
Hôm đó, tôi ôm Thẩm Ngộ Sơ, lần đầu tiên khóc nức nở trước mặt anh.
Tiếp theo là quá trình phục hồi chức năng không quá dài nhưng cũng chẳng ngắn.
Không đ/au đớn như khi điều trị, nhưng đòi hỏi sự kiên trì và nghị lực gấp bội.
Thẩm Ngộ Sơ đề nghị gọi video cùng tôi tập luyện, nhưng tôi từ chối.
Công việc của anh vốn đã bận rộn, lại thêm chênh lệch múi giờ, thật sự không tiện.
Hai tháng ấy, tôi nhìn hoa nở rộ khắp Berlin qua khung cửa sổ.
Ngày về nước, tôi không báo trước cho Thẩm Ngộ Sơ.
Kế hoạch ban đầu là tháng Sáu mới quay lại, nhưng bác sĩ nói tôi hồi phục tốt nên có thể về sớm.
Lúc rời nhà Thẩm Ngộ Sơ, anh không để tôi mang theo bất cứ thứ gì.
Vừa đáp xuất Hải Thành, tôi định về nhà thu dọn đồ đạc rồi chuyển sang chỗ anh.
Vừa bước vào cửa đã thấy Hứa Mộc và cha ngồi nói chuyện trong phòng khách.
Có lẽ đã nghe Thẩm Ngộ Sơ kể nên thấy tôi đi lại được, họ không tỏ vẻ ngạc nhiên lắm.
Nhưng khi tôi định lên lầu, Hứa Mộc vẫn không ngừng châm chọc:
"Không ngờ số mày lại may thế."
Tôi phớt lờ hắn tiếp tục bước đi.
Thấy tôi thờ ơ, hắn tức gi/ận: "Mày tưởng cái tên Thẩm Ngộ Sơ kia tốt đẹp lắm sao?"
"Đêm hôm đó, nếu tài xế của hắn không đến kịp, giờ người ở trong biệt thự họ Thẩm đã là tao rồi."
Bước chân đang bước dừng phựt.
"Mày vừa nói gì?"
"Tao nói đêm đó, đáng lẽ tao đã thành công rồi."
"Nên đừng ảo tưởng Thẩm Ngộ Sơ là người tử tế. Hắn..."
Chưa nói hết câu, tôi đã giáng một quyền vào mặt hắn.
Thì ra là vậy.
Sau đêm đó, tôi vẫn thường băn khoăn tại sao người như Thẩm Ngộ Sơ lại bị hạ th/uốc.
Hóa ra vì Hứa Mộc có qu/an h/ệ huyết thống với tôi nên anh mới lơ là cảnh giác.
"Sao mày dám đ/á/nh em trai?" Cha tôi nổi trận lôi đình.
Khi Hứa Ân và Hứa Mộc b/ắt n/ạt tôi, ông luôn làm ngơ.
Khi mẹ kế đối xử tệ với tôi, ông cũng im thin thít.
Giờ tôi mới đ/ấm Hứa Mộc một cái, ông đã nổi gi/ận.
"Đừng hòng động đến anh ấy." Tôi quát Hứa Mộc.
Bao năm nay tôi yêu Thẩm Ngộ Sơ đến thế, không thể chấp nhận kẻ khác dùng th/ủ đo/ạn hèn hạ với anh.
Quay sang bố, tôi lạnh lùng: "Và giờ ông cũng đừng la tôi."
"Bởi giờ công việc làm ăn của ông đều nhờ vào danh nghĩa Thẩm Ngộ Sơ."
"So với Hứa Mộc, ông nên quan tâm xem tôi có muốn ve vãn anh ấy hay không đã."
"Nếu một ngày tôi chán, liệu Thẩm Ngộ Sơ có thèm ngó ngàng đến mấy đứa con khác của ông không?"
Mặt cha tôi đỏ bừng, không thốt nên lời.
Chương 9
Chương 7
Chương 7
Chương 17
Chương 9
Chương 7
Chương 13
Chương 12
Bình luận
Bình luận Facebook