Ngày thu đồ đệ, ta mang theo gương mặt độ chừng bốn mươi, năm mươi mà xuất hiện trước mặt mọi người, khiến toàn bộ môn phái thoáng chốc kinh ngạc đến sững sờ.
Người phản ứng đầu tiên chính là chưởng môn sư huynh, hắn nhìn ta rồi hỏi vì sao lại biến thành bộ dạng này.
Sư huynh chưởng môn tu vi cao hơn ta nhiều, tự nhiên nhìn ra được ta đã dùng thuật dịch dung.
Ta thuận miệng đáp:
“Dịch dung thôi, bộ dạng trước kia nhìn lâu cũng thấy mỏi, nên đổi sang bộ mặt này.”
Trong lòng ta thì khổ sở vô cùng. Ta cũng đâu muốn đổi, nhưng đã đến lúc phải thu đồ đệ, ta chỉ còn cách này mà thôi.
Lễ thu đồ đệ chính là do các trưởng lão cùng tụ hội tại nghị sự điện, còn đám đệ tử đã qua tuyển chọn thì đứng dưới chờ các trưởng lão chọn lấy.
Kỳ thực, trước đó các trưởng lão đều đã xem xét tư chất biểu hiện của từng người, trong lòng sớm có nhân tuyển, bây giờ chẳng qua chỉ là đi theo thủ tục.
Tất nhiên, trong đó không bao gồm ta. Dù sao ta mới xuyên tới chưa được mấy ngày.
Ta nhìn từng đệ tử bị chọn đi, mà vẫn an tọa bất động như núi.
Chưởng môn sư huynh truyền âm tới:
“Vân Hoài, sao còn chưa chọn? Nếu chậm nữa, đệ tử tư chất tốt đều bị chọn hết rồi.”
Ta điềm nhiên đáp:
“Không vội, ta đang chờ hữu duyên nhân.”
Chờ cái khỉ!
Ngoài miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng ta chỉ cầu khấn:
“Tốt nhất là chẳng còn ai, như thế ta sẽ khỏi phải thu đồ đệ!”
Bề ngoài ta giữ dáng vẻ lão thần tại tại, thực chất trong lòng đã rối lo/ạn khôn cùng.
Cứ đợi, cứ đợi… vị trí đệ tử bên dưới vốn đông đúc, chẳng mấy chốc chỉ còn lại một người.
Mà trong hàng trưởng lão, cũng chỉ còn lại một mình ta chưa chọn đồ đệ.
Chưởng môn sư huynh liếc mắt sang, ý tứ rõ ràng: “Tiểu hài tử kia, chính là hữu duyên nhân của ngươi sao?”
Kia là một đứa trẻ năm sáu tuổi, thân hình g/ầy yếu.
Hắn nhìn đồng lứa từng người được chọn đi, mà chỉ còn mình vẫn lẻ loi nơi đó.
Tuy vẫn cố gắng đứng thẳng tắp, nhưng nơi gương mặt nhỏ bé kia, nỗi h/oảng s/ợ lại chẳng thể che giấu.
Lòng ta bất giác mềm nhũn, liền mở miệng:
“Vậy thì… chọn hắn đi.”
Bình luận
Bình luận Facebook