Dựa vào âm thanh tôi vừa nghe thấy trên điện thoại, tôi tìm đến quán b a r mà Hàn Tư Lương thường xuyên lui tới.
Trong suốt một năm qua, mỗi khi hắn bàn về hợp tác, hắn đều chọn nơi này.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Khi tôi tìm thấy hắn, trong phòng bao chỉ còn lại hắn và Dư Phong.
Dư Phong đang cúi xuống tháo cúc áo sơ mi của hắn.
Tôi mặt lạnh: "Dư Phong, có ai nói với cậu là đừng làm mấy chuyện như này chưa?"
Dư Phong không ngờ tôi lại đến, nhưng rất nhanh anh ta đã điều chỉnh lại sắc mặt.
"Cậu Kiều, cậu chẳng phải cũng vì tiền sao? Còn giả vờ thanh cao làm gì?"
Anh ta thậm chí không thèm để ý đến tôi, tiếp tục tháo cúc áo.
Hàn Tư Lương có vẻ đã s/ay đến mức không còn tỉnh táo, cứ ngoan ngoãn để cho anh ta làm vậy.
Nếu hôm nay tôi không đến…
Càng nghĩ càng tức gi/ậ n, tôi nắm lấy tay Dư Phong rồi đ/ẩy anh ta ra: "Dù sao thì bây giờ tôi và hắn đang ở cùng nhau. Tôi khuyên cậu dừng lại những suy nghĩ đó. Nếu có lần sau, tôi sẽ không tha cho cậu đâu."
Tôi thật sự muốn bù/ng n/ổ vì tức gi/ậ n, nhưng lúc này Hàn Tư Lương lại ôm lấy e/o tôi, miệng lẩm bẩm: "Anh Trúc..."
Tôi định m/ắng hắn một trận, nhưng khi phát hiện thân nhiệt của hắn nóng đến mức đ/áng s/ợ, tôi lại phải ki/ềm ch/ế.
"Cậu cho cậu ấy ăn cái gì vậy?"
Không ngờ Dư Phong lại dám bỏ th/uố c.
"Đừng vội, chỉ là chút đồ giúp trợ hứng thôi."
Nghe xong câu này, tôi muốn lập tức đ/á n/h Dư Phong một cái. Nhưng bây giờ, tình trạng của Hàn Tư Lương mới là quan trọng nhất.
Tôi đỡ hắn đi qua người Dư Phong, bất chợt Dư Phong lên tiếng: "Cậu Kiều, bạn trai cũ của cậu hôm nay đã nói với tổng giám đốc Hàn rất nhiều chuyện về cậu."
Bình luận
Bình luận Facebook