15.
Khi trận tuyết đầu tiên rơi ở Tuyên Thành cũng là ngày mà lượng người hành hương đến chùa Đại Triệu nhiều nhất.
Các tín đồ nam nữ thắp hương lễ Phật, tụng kinh và cầu nguyện.
Tôi không tin vào đạo Phật nhưng vẫn thay mặt cho phủ quận vương dâng rất nhiều tiền cúng đường.
Khi gặp lại Tiểu Tích Vũ, hắn đang quỳ trên tấm đệm trước mặt Đức Phật, nhắm mắt cầu nguyện một điều gì đó không rõ.
Chắc không ai ngờ rằng vị hoàng đế trẻ sau này sẽ cai trị cả một vùng đất rộng lớn giờ đây lại thành kính thì thầm những mong muốn của mình trước Đức Phật.
Một vị sư bước tới, chắp tay: “Vị thí chủ đứng đây đã lâu, sao lại không lạy Phật?”
Tôi nhìn gương mặt nghiêng nghiêng thanh tú của Tiểu Tích Vũ, nhẹ nhàng đáp: “Phật cũng có lo lắng, sao việc gì cũng phải hỏi Phật?”
Tôi vừa dứt lời, người thanh niên ngồi trên đệm nhìn theo tiếng tôi.
Băng trong mắt hắn như chảy tan, ánh mắt mang ấm áp.
16.
Tuyết rơi kéo dài đến tận đêm giao thừa.
Tôi lén lẻn khỏi dinh thự của quận vương.
Khi đến ký túc xá của Tiểu Tích Vũ, hắn ta đang ngồi ở bàn và khắc một thứ gì đó đầy nghiêm túc.
Tôi chưa kịp nhìn rõ thì hắn đã dọn bàn rồi bưng ra một tách trà nóng.
“Tiểu Tích Vũ.” Tôi ngồi đối diện anh, tò mò: “Ngươi đang giấu cái gì vậy?”
Vẻ mặt Tiểu Tích Vũ vẫn như thường, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vặn xoắn chuỗi hạt ngọc trắng trên cổ tay: “Một số việc nhỏ.”
“Ừm.” Tôi gật đầu suy nghĩ.
Im lặng một lúc, tôi đổi chủ đề: “Hôm nay là đêm giao thừa, ngươi có muốn đi chơi với ta không?”
Ngón tay Tiêu Tích Vũ đang vặn chuỗi hạt hơi siết, hắn nói, thanh âm không hiểu trở nên cứng ngắc: "Được."
Bình luận
Bình luận Facebook