"Ừm?" Thấy tôi ngập ngừng, Bùi Kim An nghiêng đầu tỏ vẻ thắc mắc.
"Không có gì, cảm ơn cậu."
Buổi tối ở lớp học tự chọn, giảng viên thường điểm danh xong rồi chiếu phim, không giảng bài.
Tôi lôi đề thi IELTS ra định làm.
Đột nhiên, giai điệu lạ lùng vang lên:
[Lulalulalelulalulale ~ Lulalulalelulalulale ~ Dũng cảm tiến lên ~ Trên đường có phần thưởng~]
[Xung quanh em toàn soái ca, nhưng sao chỉ chọn anh chàng này~]
[Cô nàng mê anh nghe đây, anh đã có vợ ở nhà rồi~ Tình yêu em làm tổn thương cả hai ta~]
[Phản bội tình anh, ép anh ra đi, khi biết sự thật, nước mắt anh rơi rồi~]
Bài hát sôi động trong KTV, đang gây nghiện khắp nơi phối hợp cùng giọng Bùi Kim An thanh lãnh vang vọng quanh tai như loa phóng thanh.
Ánh mắt tôi dần đờ đẫn, hát cái quần què.
Bùi Kim An thậm chí còn dùng mũi chân gõ nhịp. Tôi không chịu nổi, quay lại thì thào:
"Bùi Kim An, cậu đừng rung đùi nữa được không?"
"Ừ, Ok."
Hai chân cậu ta lập tức bất động.
[Hu hu, anh bị vợ chê rồi! Anh thật sự muốn khóc! Đừng hỏi anh bao tuổi, trái tim anh giờ tan nát!]
Nội tâm bi ai quá khiến tôi áy náy, đành giải thích:
"Bùi Kim An, tôi không có ý trách cậu. Chỉ là việc cậu rung đùi làm tôi mất tập trung."
[Mình đang nói cái gì thế này? Sao phải giải thích với hắn làm chi?]
Một đứa hướng nội như tôi lại phải chủ động bắt chuyện!
Tôi vội quay mặt đi, chỉ muốn chui xuống đất.
Tất cả đều tại cái nội tâm kỳ quặc mà đáng yêu của Bùi Kim An!
Phải tìm lúc nào đó nói cho cậu ấy biết thôi, bắt hắn phải kiềm chế lại!
Bình luận
Bình luận Facebook