Bị đại thiếu gia giả nghèo lừa gạt

Bây giờ, sinh hoạt hàng ngày của tôi và Trì Hằng gần như giống nhau.

Tan ca.

Trì Hằng theo tôi về nhà trước, đợi tôi đóng cửa xong.

Mới lưu luyến xuống lầu.

Ngoài đường qua lại rất nhiều sinh viên.

Nghe nói hôm nay quảng trường gần đây có b/ắn pháo hoa đếm ngược, rất náo nhiệt.

Tôi không có tâm trạng đi chơi.

Đứa nhỏ trong bụng đã hơn ba tháng.

Gần đây có chút ốm nghén, cũng không muốn ăn gì.

Tắm xong, tôi nằm trên sofa xem tivi.

Suy nghĩ cứ thỉnh thoảng lại bay xuống lầu.

Cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên.

Mở cửa ra.

Trì Hằng xách hai hộp giữ nhiệt lớn:

“Anh, em nấu chút đồ ăn, anh thử nhé?”

Nhìn nụ cười lấy lòng của cậu ta.

Cuối cùng tôi vẫn nghiêng người cho cậu ta vào.

Trì Hằng như chú chó con được công nhận.

Vèo một cái lao vào, lấy bát đũa từ bếp.

Nhanh nhẹn bày thức ăn ra từ hộp giữ nhiệt.

Cũng đúng lúc đó.

Tôi mới phát hiện băng cá nhân trên ngón tay cậu ta.

Tôi theo phản xạ cầm lên xem.

Đầu ngón trỏ tay trái bị lõm xuống một chút.

“Sao lại bị thương?”

Ánh mắt Trì Hằng né tránh:

“Mấy hôm trước c/ắt rau không cẩn thận nên bị đ/ứt.”

Nói xong, tôi mới nhận ra.

Cơm canh trên bàn chắc là do Trì Hằng tự nấu.

Cà chua trứng, thịt bò xào, còn có cả canh gà hầm.

Màu hơi đậm, nhưng nhìn có vẻ ngon.

Ánh mắt tôi trượt từ món ăn lên mặt Trì Hằng.

Cuối cùng dừng lại ở bàn tay dán băng cá nhân.

Tôi nhẹ nhàng gỡ miếng băng hơi ướt ra.

Lộ ra phần thịt đỏ hồng bên trong.

Đầu ngón tay cái bị c/ắt mất một phần ba.

Tôi đi lấy băng cá nhân mới trong nhà dán lại cho cậu.

Tôi khẽ thở dài:

“Sau này đừng làm thế nữa.”

Không hề đề phòng.

Một giọt nước mắt lớn trượt xuống từ mặt Trì Hằng.

Trì Hằng nắm ngược lại tay tôi, đôi mắt ngấn lệ:

“Anh, xin lỗi, em sai rồi. Nếu anh không thích ăn thì em sẽ không nấu nữa. Em sẽ ngoan, anh đừng bỏ em.”

Nói thật thì...

Trì Hằng lúc khóc.

Trông cũng khá đẹp.

Khiến người ta mềm lòng một chút.

Tôi đưa tay xoa đầu cậu:

“Ý anh là, sau này đừng nói dối anh nữa.”

Trì Hằng sững người.

Sau đó kéo tôi ôm ch/ặt vào lòng.

“Không nói dối nữa, sẽ không bao giờ nói dối nữa!”

34

Tôi lau khô nước mắt cho Trì Hằng.

Mang theo Trì Hằng cứ muốn dính lấy tôi cùng ngồi vào bàn ăn.

“Nếu không ăn là ng/uội đó.”

Lúc này Trì Hằng mới miễn cưỡng buông tay tôi.

Vừa nhìn tôi vừa mang theo chút mong đợi.

Tôi gắp một miếng bỏ vào miệng.

“Hương vị cũng không tệ.”

Chiếc đuôi nhỏ sau lưng Trì Hằng như xoay vòng trong không khí.

“Ngày mai em lại nấu cho anh!”

“Sao tự nhiên muốn nấu ăn vậy?”

Tôi hỏi.

Trước đây toàn đặt đồ ăn ngoài mà.

Trì Hằng vừa gắp thức ăn cho tôi vừa nói:

“Mấy hôm nay anh ăn uống không ngon miệng, em nghĩ tự nấu thử xem.”

Nói rồi theo phản xạ làm nũng:

“Tay em còn bị c/ắt...”

Nói nửa chừng thì nghẹn lại:

“Anh thấy ngon là được rồi.”

Chúng tôi xa nhau hai tháng.

Tính cách mạnh mẽ của tôi cũng khiến Trì Hằng có chút sợ hãi.

Trong lòng tôi âm ỉ đ/au.

Tôi nắm lấy bàn tay đang giấu của Trì Hằng, thổi nhẹ vào vết thương.

“Vất vả cho bảo bối của anh rồi.”

Trì Hằng lập tức cong miệng cười.

“Còn một chuyện nữa.”

Đã làm lành rồi.

Thì không cần phải giấu giếm nữa.

Tôi thuận tay đặt tay Trì Hằng lên bụng mình.

“Anh mang th/ai rồi, đã hơn ba tháng.”

Sau một khoảng lặng dài.

Trì Hằng “a” lên một tiếng.

Phản ứng của Trì Hằng khiến tôi hơi nổi gi/ận.

Tôi cau mày:

“Sao thế, em không muốn à? Không muốn thì càng tốt, là của anh một mình.”

“Muốn muốn muốn! Em muốn!”

Trì Hằng nhào vào lòng tôi, ôm ch/ặt lấy eo tôi.

“Muốn mà, sao có thể không muốn được!”

Bàn tay to trên bụng cứ xoa mãi không thôi.

Cơn gi/ận của tôi cũng tan đi.

35

Buổi tối đi ngủ.

Trì Hằng nằm trên giường lăn qua lăn lại, trông rất bồn chồn.

Tôi không nói gì.

Cho đến khi cậu ta xoay người chui vào lòng tôi.

Nuốt nước bọt, hỏi điều khiến cậu ấy dằn vặt cả đêm.

“Anh, anh có em bé rồi, còn thương đứa lớn này nữa không?”

Tôi dở khóc dở cười.

Nhưng cũng hiểu được.

Trì Hằng mới vừa tròn 21.

Vừa mới trưởng thành không bao lâu.

Đột nhiên có con, thấy không thoải mái cũng là bình thường.

Tôi gõ nhẹ vào đầu cậu.

“Nghĩ gì vậy? Hai người khác nhau mà, em có vì có con mà không thích anh nữa không?”

“Dĩ nhiên là không rồi!”

Trì Hằng nửa ngồi dậy, phản bác mạnh mẽ.

Tôi cười:

“Anh cũng vậy.”

Trì Hằng cúi đầu, hôn nhẹ lên bụng tôi.

Thì thầm:

“Hoàn toàn không giống nhau chút nào.”

【Tống Nghiên – Phiên ngoại】

Là em út nhỏ nhất trong nhóm.

Hồi nhỏ Trì Hằng rất ngoan.

Vừa thông minh, lại còn đẹp trai.

Cho đến khi bố mẹ cậu ta đều ngoại tình, bố dẫn về một đứa em trai nhỏ hơn cậu ba tuổi.

Trì Hằng thay đổi tính tình hoàn toàn.

Muốn gì có nấy.

Một nhóm anh em thương cậu, đều chiều chuộng cậu.

Có gây chuyện cũng có người đứng ra gánh.

Nuôi cho cậu ta thành tính cách kiêu căng tự mãn.

Tôi biết cậu sẽ sớm chịu thiệt nặng.

Chỉ là không ngờ lại sớm như vậy.

Chưa tới 21 tuổi.

Đã vì một người đàn ông mà dọn vào căn phòng trọ nhỏ chưa từng đặt chân tới.

Miệng thì nói chỉ thấy người ta thú vị.

Nhưng ánh mắt lại đầy yêu thương không thể giả vờ.

Tuy rất muốn thấy cậu ngã đ/au một cú, nhưng từ nhỏ đã quen chiều cậu.

Không nhịn được, tôi vẫn nhắc một câu:

“Nếu thật lòng thích, thì nên sớm nói rõ với người ta.”

Tôi nghĩ, dù cậu ta không nghe vào, ít nhất cũng sẽ biết thu mình lại một chút.

Ai mà ngờ tối hôm đó đã bị người ta đuổi ra ngoài.

Vẫn còn làm ra vẻ không sao.

Đến chính cậu ta cũng không biết, mỗi lần sợ hãi hay lo lắng đều cắn vào khóe môi mãi không buông.

Là nửa người anh như tôi.

Chuyện vui như này.

Đương nhiên phải hóng.

Chúng tôi cá xem cậu ta chịu được bao lâu.

Có người đoán mười ngày, có người đoán nửa tháng.

Tôi nói, không quá năm ngày.

Kết quả mới đến ngày thứ tư.

Trì Hằng đã khóc lóc quay lại, nói người đàn ông kia đã có người mới.

Dù tôi chưa từng gặp người tên Tạ Tranh kia.

Nhưng nhìn từ tư liệu, thì Tạ Tranh là người trung thực hiền lành.

Sao có thể vừa chia tay đã yêu người khác.

Tôi tra thử, quả nhiên, người tên Tạ Minh kia là em ruột anh ấy.

Tất nhiên, chuyện này tôi sẽ không nói cho Trì Hằng biết.

Ngày thứ ba Trì Hằng trốn trong nhà khóc.

Một đám anh trai tốt của cậu ấy nói phải đi đòi lại công bằng.

Tôi muốn xem trò vui.

Cũng không muốn thật sự trở mặt.

Vì thế tôi gửi cho Trì Hằng một tấm ảnh.

Là ảnh của tiệm sửa xe.

Quả nhiên.

Khi không khí đang căng thẳng.

Trì Hằng xuất hiện.

M/á.

Thật là có kịch tính.

Hay quá trời.

【Tiểu Bảo Ngọt – Phiên ngoại】

1

Khi Tạ Tranh mang th/ai được sáu tháng.

Trì Hằng nói cậu muốn học thẳng lên tiến sĩ.

Tạ Tranh không nói gì.

Anh chỉ thử tưởng tượng.

Khi đứa bé lên bốn, Trì Hằng vẫn còn đi học.

Lúc đó đưa con đi học rồi đưa luôn Trì Hằng.

Anh kể chuyện này cho Trì Hằng nghe như chuyện cười.

Làm Trì Hằng toát mồ hôi lạnh.

Vì vậy.

Dưới ánh đèn học của Trì Hằng.

Ba năm đã tốt nghiệp.

Khi con vào mẫu giáo.

Cậu lái xe đưa Tạ Tranh cùng đi.

Nhìn con bước vào trường mầm non.

Cậu mới lau trán một cái (mồ hôi tưởng tượng).

Suýt nữa thì đi học chung với con rồi.

2

Tạ Tranh sinh được một bé trai.

Giống Trì Hằng như đúc ra từ một khuôn.

Tính cách cũng giống luôn.

Sau khi vào mẫu giáo.

Càng ngày càng dính Tạ Tranh không rời.

Cửa hàng của Tạ Tranh giờ đã có vài chi nhánh.

Ban ngày bận không hết việc, buổi tối còn phải xử lý tranh chấp.

Xử lý tranh chấp giữa hai cha con.

Ví dụ như tối nay, Trì Hằng và Tạ Đình Trì cãi nhau xem ly sữa nào của Tạ Tranh rót nhiều hơn.

Tạ Tranh bất lực.

Tạ Tranh tức gi/ận.

Tạ Tranh nổi đóa.

“Hừ, tối nay hai người ngủ chung luôn đi.”

Mặt hai cha con sụ xuống ngay lập tức.

Tạ Tranh mặc kệ, khóa hai người trong cùng một phòng ngủ.

Chỉ là không ngờ sáng hôm sau tỉnh dậy.

Tạ Tranh thấy hai bên trái phải đều có người nằm.

Một đứa lớn.

Một đứa nhỏ.

HẾT

Danh sách chương

3 chương
7
31/12/2025 08:47
0
6
31/12/2025 08:47
0
5
31/12/2025 08:46
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu