Mọi người đồng loạt hít mạnh một hơi.
Đường Họa trừng mắt, vẻ không tin nổi:
“Không thể nào! Sao anh có thể để ý đến cô ta? Có phải cô ta dùng th/ủ đo/ạn gì không?”
Nếu không phải Cố Tán mặt đen như than trừng cho một cái, chắc cô ta còn buông thêm vài câu chua chát nữa. Nhưng trên gương mặt kia, sự không cam lòng đã viết rõ rành rành.
Ba tôi thì hốt hoảng phủi sạch bụi đất trên người, nịnh nọt chạy lại định nắm tay tôi.
Tôi lập tức hất ra, chán gh/ét nói với Phó Tấn Đường:
“Vì họ không xứng, nên em chưa từng thấy cần thiết phải nói.”
Nói xong, tôi nhặt túi xách lên rồi quay lưng bỏ đi.
Trên đường về biệt thự, tôi không mở miệng, mà Phó Tấn Đường cũng chẳng truy hỏi.
Đến khi vào nhà, tôi mới lên tiếng giải thích:
“Bữa tiệc đính hôn hôm nay… em hoàn toàn không biết trước. Em không hề vi phạm giao ước.”
Anh nhẹ giọng đáp:
“Là anh đã vi phạm.”
Anh lấy hộp th/uốc, ngồi xổm xuống trước mặt tôi, tỉ mỉ giúp tôi lau những vết xước trên mặt và cổ. Giọng anh hiếm khi dịu dàng đến vậy:
“Chúng ta đã nói chỉ công khai với ông nội. Giờ thì cả thiên hạ đều biết. Anh sẽ chịu tiền bồi thường.”
Ba mươi triệu, nếu là trước đây, chắc tôi đã vui sướng đến mức phát đi/ên.
Nhưng giờ, tôi chỉ lắc đầu:
“Không cần đâu. Ở trong mắt họ, em vốn đã bị bôi thành yêu m/a q/uỷ quái. Cũng chẳng mong mình sau này sẽ sống yên ổn.”
Tôi khẽ cười:
“Nhưng… cảm ơn anh, hôm nay.”
Khi dán băng cá nhân, ngón tay anh khẽ lướt qua má tôi, thuận tay gạt đi giọt lệ ở khóe mắt.
“Đừng để mấy kẻ không đáng khiến em tự dằn vặt.”
Anh nghiêng hộp th/uốc, để tấm gương nhỏ phản chiếu khuôn mặt tôi:
“Mỗi người đều là duy nhất. Còn em, Đường Thi, là một phiên bản tuyệt không thể thay thế.”
Trái tim tôi bỗng hụt một nhịp.
Không biết tại sao, khoảnh khắc này anh lại rực rỡ đến chói mắt.
Anh đứng lên, hỏi khẽ:
“Đói chưa? Muốn ăn gì?”
Trong đầu tôi bỗng trào dâng ký ức, bật thốt:
“Em muốn ăn mì sợi… thêm quả trứng ốp la thì càng tốt.”
Nói xong, tôi liền hối h/ận.
Bà Vương đang nghỉ phép mấy ngày, chẳng lẽ để anh xuống bếp?
Ai ngờ anh nhướng mày:
“Không khó.”
Anh buộc tạp dề, xắn tay áo, bắt đầu lục tìm nguyên liệu.
Còn tôi chỉ co mình trên sofa, lặng lẽ nhìn bóng lưng bận rộn ấy. Bầu không khí u ám ban nãy tan biến sạch sẽ, trong lòng chỉ còn lại sự ấm áp và bình yên.
Không lâu sau, một bát mì nóng hổi đặt trước mặt tôi.
Anh đưa tôi đôi đũa:
“Hai quả trứng ốp, hạnh phúc nhân đôi.”
Tôi bật cười thành tiếng.
“Cười được là tốt rồi.”
Anh xoa nhẹ mái tóc tôi. Đến lúc tôi đang ăn được nửa bát, thì anh lại như làm ảo thuật, bưng ra một chiếc bánh kem nhỏ.
“Đường Thi, sinh nhật vui vẻ.”
Mười năm rồi, ngoài bà ngoại, đây là lần thứ hai tôi nghe ai đó nói câu này.
“Nhanh ước đi.”
Anh nhẹ giọng thúc giục. Tôi chắp tay, giả bộ trịnh trọng:
“Ước năm nay phát tài lớn!”
Vừa dứt lời, anh liền đẩy sang tôi một chiếc thẻ ngân hàng thắt nơ đỏ:
“Ước nguyện thành rồi. Đây là quà sinh nhật của tôi và ông nội.”
Đúng là tổng tài, tặng quà cũng hào sảng đến mức bá đạo.
Tôi thổi tắt nến, tâm trạng hớn hở, nghịch ngợm quệt một muỗng kem lên mặt anh.
Anh khựng lại.
Tôi hoảng hốt, lí nhí xin lỗi:
“Em… xin lỗi, sếp. Em không kìm được.”
Ai ngờ ngay sau đó, anh cũng bốc một nắm kem, nghiêm túc hỏi:
“Có thể không?”
Tôi sững người, rồi vội gật đầu.
Anh quệt kem lên mặt tôi, còn cố tình chấm một miếng đỏ chót lên mũi.
Chắc tôi lúc đó trông ngố hết chỗ nói vì người đàn ông cao ngạo ấy cười rộ lên thật sảng khoái. Tôi tức khí, cầm cả miếng bánh rượt theo anh. Trong lúc giằng co, tôi sơ ý vấp ngã.
May mà anh phản ứng nhanh, kịp ôm lấy tôi.
Cà vạt anh đã tháo, cổ áo hơi mở, chiếc dây chuyền trong đó rơi ra, lộ một chiếc khuyên tai hình trái tim.
Là kiểu dành cho con gái.
Tôi ngẩng lên, nghi hoặc:
“Cái này… của bạn gái cũ anh à?”
Ánh mắt đen sâu ấy nhìn tôi đầy chờ mong.
Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, anh đẩy tôi ra, nhét vội dây chuyền vào trong áo, lạnh nhạt nói:
“Không. Là của một kẻ vô lương tâm, ngủ xong còn bỏ tôi.”
Tôi tròn mắt. Thì ra tổng tài cũng từng có quá khứ thế này!
Có thể ăn xong món cực phẩm này rồi dứt áo bỏ đi, tôi thậm chí còn hơi… khâm phục cô gái kia.
Tôi an ủi:
“Thôi… cái gì đã qua thì cho nó qua. Đừng nghĩ nhiều nữa.”
Ai ngờ câu đó chẳng khiến anh dịu đi, mà ngược lại càng làm anh bực bội. Anh hừ mạnh một tiếng, rồi xoay người chạy thẳng lên lầu, “rầm” một tiếng đóng sập cửa.
Tôi ngẩn ngơ. Rõ ràng mình đâu nói sai gì đâu.
Đành cúi đầu tiếp tục ăn bánh. Nhưng vừa ăn được mấy miếng, tôi bỗng rùng mình.
Chiếc khuyên tai ấy… sao lại giống hệt cái tôi đ/á/nh rơi mấy năm trước!
Bình luận
Bình luận Facebook