Tôi quay đầu nhìn lại, chiếc du thuyền bị lật nghiêng, một chiếc bè c/ứu sinh màu cam từ từ hạ xuống. Giang Hạo Ngôn và lớp trưởng cùng những người còn lại ngồi trong bè, trố mắt nhìn tôi như hóa đ/á.
“Chúng ta sẽ ch*t ở đây mất thôi, con rắn đó sẽ nuốt chửng hết tất cả!”
Linh Lăng bật khóc “oà” một tiếng.
“Không phải thật… không thể nào… mình đang mơ… đúng rồi, mình đang mơ thôi!”
Trương Vọng liên tục t/át vào mặt mình, ánh mắt trống rỗng nhìn con giao long, khuôn mặt ai nấy đều ngụp chìm trong tuyệt vọng.
Tôi lập tức đổi kịch bản, khẽ ho một tiếng, một tay giơ cao nắm ch/ặt khoảng không:
“Tay nắm nhật nguyệt hái tinh thần
Thế gian không kẻ sánh bằng ta!
Chân đạp âm dương định càn khôn
Diệt sạch tà gian
Duy ta tôn!”
Ở nơi không ai để ý, tôi nhanh chóng lẩm nhẩm câu chú triệu hồi sấm sét. Ngay sau đó, cảnh tượng khiến tất cả kinh ngạc hiện ra.
Cả chiếc du thuyền bừng sáng lóe lên. Trong chớp mắt, tựa như vạn tinh tú trên trời đổ rơi. Những dải bạc dài đuôi sao băng lướt qua, tạo thành trận mưa sao rực rỡ nguy nga. Sao băng rơi xuống mặt biển, lũ thủy quái lập tức hóa thành khói tan biến. Thân thể Phương Lộ cũng nhanh chóng phân hủy.
Giao long g/ãy sừng, vảy rụng lả tả. Nó ngửa cổ gào thét, trong tích tắc l/ột bỏ lớp da rắn, thoát thân chui xuống biển, bỏ chạy đi/ên cuồ/ng.
Chỉ còn tôi đứng giữa mặt nước, tinh quang tràn ngập không trung, khuôn mặt điềm tĩnh uy nghiêm như một vị thần.
Thực ra dưới nước, hai chân tôi đang đạp lo/ạn xạ để giữ thăng bằng.
Lớp trưởng trợn tròn mắt:
“Mau ra xem tiên nữ...”
Tôi ngẫm lại một chút, lòng dâng lên cảm giác x/ấu hổ: Hình như hơi quá màu mè, trẻ con quá rồi. Nhưng không sao, tuổi trẻ ai chẳng thích “làm màu”?
Tôi bơi về phía Giang Hạo Ngôn và mọi người:
“Xong rồi, chuyện nhỏ thôi, đừng sợ nha.”
Mặt hồ phẳng lặng, trời đầy sao sáng. Ngày mai chắc lại là một ngày đẹp trời.
---
Ngoại truyện 1:
Không lâu sau, đội c/ứu hộ tới.
Họ nói hồ nãy đột nhiên nổi sương m/ù dày đặc, hoàn toàn không tìm thấy tàu của chúng tôi. Lại bảo chúng tôi may mắn lắm khi không ai gặp nạn.
Vài người bị thương nhẹ, về đến bệ/nh viện xử lý vết thương xong, mọi người cùng trở lại nhà Linh Lăng nghỉ ngơi.
Trên lầu hai có phòng tatami kiểu Nhật, mọi người ngồi xếp bằng dưới đất, im lặng không nói.
Một lúc lâu, Trương Vọng mới đưa tách trà:
“Kiều… Kiều đại sư, mời uống trà.”
Tôi ngượng ngùng liếc anh ta:
“Khách sáo làm gì. Anh đứng dậy đi được không?”
“Không, tôi thích quỳ.”
Tôi: “……”
Nếu trước đây thái độ với tôi là ba phần kính trọng, ba phần tò mò, thì từ hôm ấy về sau, tất cả đều thay đổi. Tôi nghe lớp trưởng thì thầm hỏi Giang Hạo Ngôn:
“Yêu tiên nữ có bị trời ph/ạt không?”
Giang Hạo Ngôn: “Ph/ạt!”
Lớp trưởng trợn mắt:
“Vậy cậu tránh xa Kiều Mặc Vũ ra, tôi không thể để cậu hại cô ấy, nghe chưa?”
Giang Hạo Ngôn: “……”
---
Ngoại truyện 2:
Thời gian lùi về buổi sáng. Trong một homestay gần Miếu Lão Gia, Đồng Phúc Sinh nằm trên ghế phơi nắng ban công, đeo kính râm hút xì gà.
“Lần này Kiều Mặc Vũ không thoát được đâu nhỉ?”
Phương Lộ khoanh tay đứng cạnh:
“Lần này U Minh đại nhân đích thân xuất thủ, một kẻ phàm tục sao trốn nổi?”
“Phàm nhân vẫn mãi là phàm nhân. Chỉ có đi theo Xi Hoàng, linh h/ồn mới được vĩnh sinh. Tần Thủy Hoàng là hoàng đế phàm trần năm xưa, chính là tín đồ của Xi Hoàng.”
Phương Lộ vặn vẹo cổ, bất mãn:
“Cái thân thể tầm thường này… đành tạm dùng vậy.”
Đồng Phúc Sinh gật đầu, đột nhiên quay mặt ho dữ dội.
Hắn ho một tràng, đưa tay che miệng, lòng bàn tay đầy m/áu tươi.
Lau sạch vết m/áu, ánh mắt hắn tràn cuồ/ng nhiệt:
“U/ng t/hư giai đoạn cuối rồi, chỉ có Xi Hoàng c/ứu được ta thôi.”
Một lát sau, thuộc hạ vào báo:
“Thuyền của bọn họ tới rồi.”
“Ừ, ta đi ngủ trưa. Tối nay mở tiệc khánh công.”
Đợi đến tận ngày hôm sau, Đồng Phúc Sinh vẫn không nhận được tin tức từ Phương Lộ.
Hắn không biết rằng, hắn sẽ vĩnh viễn chẳng thể đợi được nữa.
Hết.
Bình luận
Bình luận Facebook