Có Trăng Quên Đèn

Chương 14

22/05/2024 11:26

14

Sau khi chẩn đoán,

Tôi cầm tờ báo cáo kiểm tra trong tay.

Trong lòng dâng lên cảm giác vô lý.

Đúng là vô lý.

Cô gái xuyên sách đó dùng cơ thể của tôi, lặn lộn với chồng chưa cưới của tôi.

Tôi trở về cơ thể của mình, lại mang th/ai kết tinh tình yêu của hai người họ.

Trên thế giới này, sao lại có chuyện vô lý đến thế chứ?

Ngón tay tôi r/un r/ẩy đến mức gần như không cầm chắc được tờ báo cáo.

Giọng nói khàn khàn khó nghe.

Lúc hỏi bác sĩ, bác sĩ bảo không sai đâu.

Không sai đâu.

Kẻ sai là tôi kìa.

Tôi không nên quay lại.

Tôi đã ch*t rồi, tại sao còn muốn quay lại làm gì?

Tôi vốn nên ch*t đi mới đúng…

Tất cả những chuyện này đều không phải sự thật, có lẽ tôi vẫn đang mơ.

Chỉ cần tỉnh lại, mẹ tôi, anh tôi vẫn sẽ yêu thương tôi, Cố Ảnh Từ vẫn sẽ yêu tôi như cũ.

Không hề có sự xuất hiện của cô gái xuyên sách đó.

Vẻ mặt tôi bần thần, đột nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.

Dường như đã hạ quyết tâm.

Ch*t đi là xong ấy mà.

Chỉ cần ch*t đi, tôi có thể trở về.

Tôi nhanh chóng xông đến bên cửa sổ, mở cửa, không hề do dự nhảy ra ngoài.

Đột nhiên một cánh tay từ phía sau giữ lấy eo tôi.

Ôm ch/ặt lấy tôi.

Tôi trơ mắt nhìn cánh cửa sổ kia, nhanh chóng đóng sập lại ngay trước mắt mình.

Hình như, tôi cũng không thể quay về được nữa.

Cố Ảnh Từ lạnh lùng hỏi: “Cô muốn làm gì, cô h/ận Hạ Lê đến thế cơ à, vì không muốn để cô ấy quay về mà không tiếc nhảy lầu, gi*t ch*t một đứa trẻ vừa mới thành hình?”

Tôi sững người nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đờ đẫn, vô h/ồn.

Nhìn rất lâu…

Lâu đến mức Cố Ảnh Từ không còn nhẫn nại được nữa.

Tôi mới nhẹ nhàng cười một tiếng: “Hóa ra trong mắt các người, tôi lại là người đ/ộc á/c mà hèn nhát đến thế ư?”

Hình như hắn không hiểu: “Cái gì?”

Tôi lắc đầu.

Lần nữa bị đưa về nhà, Cố Ảnh Từ cưỡng ép ấn tôi lên giường, đắp chăn cho tôi.

Có một khoảnh khắc, tôi lại có ảo giác, tưởng tượng ra anh của trước kia.

Gi/ật mình lên tiếng: “Anh Ảnh Từ…”

Hoàn h/ồn, tôi lập tức im miệng.

Vẻ mặt của Cố Ảnh Từ lại có chút hốt hoảng.

Giọng điệu dịu dàng hơn một chút: “Khoảng thời gian này phải chăm sóc bản thân cho tốt.”

Tôi gật đầu.

“Tôi cho cô thêm một thời gian nữa, tốt nhất cô hãy nhanh chóng nói ra tung tích của Lê Lê đi.”

“Tôi không biết.”

Tôi rất bình tĩnh.

Cố Ảnh Từ: “Đứa trẻ cần mẹ ruột của nó, chứ không phải một cái giẻ cùi tốt mã, một cơ thể bị hoán đổi linh h/ồn!”

Tôi không nói gì.

Khi chỉ còn lại một mình, nước mắt mới như nước đ/ập tuôn ra, đầm đìa đầy mặt.

“Nhưng… đây vốn là cơ thể của tôi mà.”

Nhưng… nhưng…

Từ sau khi quay về, tôi đã nói vô số lần từ “nhưng”.

Nhưng, đó vốn là của tôi mà.

Thân phận của tôi, người thân của tôi, căn phòng của tôi, chồng chưa cưới cũng là của tôi.

Vốn đều là của tôi mà.

Sao lại trở nên thế này?

Danh sách chương

5 chương
22/05/2024 11:27
0
22/05/2024 11:33
0
22/05/2024 11:26
0
22/05/2024 11:26
0
22/05/2024 11:25
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận