Trùng sao, bạn thân Mỹ y tá bệ/nh viện Giang Nhất.
Khi tìm thì thấy ấy chuyện với một bệ/nh nhân.
"Phục vụ, chai nước của sắp hết rồi."
Tiểu Mỹ bĩu môi, bực bột ống kim ra: "Bà ơi, bà gọi ai phục vụ thế?"
"Xin gọi cháu Nightingale."
Tiểu Mỹ nở nụ cười lịch mà lại như khiêu khích người phụ nữ trung niên.
Bà ta ngớ người ra.
Khi ấy xong việc, lén đến bên cạnh: "Chào Nightingale xinh đẹp."
Mắt Mỹ sáng rỡ: "Bảo bối, sao cậu lại tới đây?"
Khi biết thực tập Giang Nhất, tiếng của ấy xuyên thủng nóc nhà.
"Vậy chúng mình có thể cùng ăn, cùng ngủ, cùng ngắm đẹp mỗi ngày rồi ha?"
"Ngốc tớ theo thầy đến học việc, phải để đi chơi với cậu đâu."
Ngày nào chẳng túc tí nào.
Tiểu Mỹ bằng ánh châm "Ồ, còn bộ với tớ nữa, cậu mà chăm học cơ à?"
Đột ấy kéo lại thì "Mà thầy của cậu bác sĩ nào? Có đẹp không?"
"Hà Xuyên."
Tiểu Mỹ tròn mắt: "Áaaaa! Nam số một của viện Mỹ nam đa sầu đa cảm!"
"Đa sầu? Sầu chỗ nào?"
Lúc nhau với tôi, rõ ràng ổng một thanh niên vui vẻ hoạt bát mà?
Tiểu Mỹ nép lại gần, thì thầm bên tai tôi: mới về viện, ấy kết thúc vụ c/ứu tế. Nghe lần đó, cả bác sĩ sót đều mắc hội chứng rối lo/ạn căng thẳng chấn, phải điều trị tâm lý định bệ/nh rất đ/áng s/ợ, vì thế Xuyên cầm d/ao nữa, thành mỹ nam u sầu."
"Sau này, nghe có một nữ thiên đã chữa lành cho giúp trở lại trạng thái trước khi đi c/ứu trợ."
Rối lo/ạn căng thẳng chấn?
Tôi qua căn bệ/nh này trong sách bệ/nh lý tâm lý học.
Nửa đầu chuyện của Mỹ thì tin, nhưng nữ thiên rồi.
Theo sư lâu thế, chưa thấy bóng hồng nào bên cạnh ấy.
Ting.
Tôi nhắn WeChat từ Xuyên:
"Lên 3 nhà số 1, nhà vệ sinh nữ."
"Mau lên! Tôi nữa."
Tiểu Mỹ thấy nhắn, với ánh khó tin.
Tôi vỗ vai giọng đạo mạo: "Em gái à, suy nghĩ nhiều h/ủy ho/ại em thôi."
Bình luận
Bình luận Facebook