Do trận này không mấy vui vẻ, cha ta đã đích thân áp giải ta về nhà họ Trương, nói là phải tặng quà xin lỗi nhà họ Trương.
Ta lười nhác dựa vào xe ngựa, nhìn Yên Chi nghiến răng chịu đựng lăn trứng gà trên trán.
“Yên Chi, em nói thử xem có phải tên Trương Tử An này từng c/ứu mạng cha ta không?”
Yên Chi gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu:
“Phải là từng c/ứu 18 đời tổ tông nhà họ Châu chúng ta.”
Nha đầu này, ta phì cười, cơn gi/ận đ/è nén trong lòng bất giác tan biến phần nào.
Mẫu thân yếu ớt, vợ bé trong phủ lại nhiều, để bảo vệ mình và em trai, ta đã dạy mình thành con nhím.
Bất kể ai muốn cắn ta một nhát, ta cũng có thể chích hắn ta đầy miệng.
Đấu trí đấu dũng với người nhà họ Trương đã rất khó mà cha ta còn không ngừng kéo chân ta.
“Yên Chi, em yên tâm, ta nhất định không để em làm vợ bé của Trương Tử An.”
Yên Chi nghiêm túc gật đầu:
“Tiểu thư, em tin người!”
Cha ta đã cho ta mười dặm hồng trang của hồi môn.
Thế nhưng khế ước b/án thân của tất cả sai vặt hay nha hoàn gả theo đều vẫn nằm trong tay ông ta, bao gồm cả của Yên Chi.
Tất cả hành động lời nói của cha ta thường khiến ta sinh ra ảo giác, dường như ta là đứa con nhặt được, Trương Tử An kia mới là con trai ruột của ông ta vậy.
Nghĩ đến đây, ta bật cười tự giễu.
Trương Tử An có ba phần giống bác cả hắn ta, tất nhiên là người nhà họ Trương chắc như đinh đóng cột.
...
“Tử An, tháng sau là có cuộc thi rồi, con có nắm chắc không?”
Tuy cha ta đang nói chuyện với Trương Tử An nhưng hai mắt vẫn luôn nhìn về phía mẹ chồng.
Ta tỉnh bơ nhìn hai người bọn họ.
Mỗi lần cha ta tới nhà tìm Trương Tử An nói chuyện đều khiến ta cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Trương Tử An theo phụ thân ta đến thư phòng, trong phòng chỉ còn lại ta và mẹ chồng.
“Chuyện của Yên Chi vẫn chưa xong đâu.”
Khuê danh của mẹ chồng tên là Liễu Tam Nương, năm nay mới 36 tuổi, dù đã trung niên nhưng vẫn còn giữ được phong thái với sức hấp dẫn của thiếu nữ.
Bà ta có đôi mắt hoa đào đẹp, khi nhìn người sóng mắt lưu chuyển, tựa như có thể móc tim của người ta ra.
Cách ứng xử của bà ta thường khiến ta cảm thấy bà ta không giống một nữ tử đứng đắn, hiền lành bình thường.
“Nói chuyện với cô đấy, không nghe thấy à?”
Thấy ta ngẩn ngơ, mẹ chồng không vui lườm ta.
“Được rồi, biến đi đi.”
“Còn là quý nữ Hầu môn đấy, không có chút dạy dỗ nào!”
Bà ta ve vẩy khăn tay đứng dậy bỏ đi, trong lòng ta càng thêm tò mò, không nhịn được mà lén lút đi theo.
Viện tử này rất lớn, tuy ta đã mang không ít người hầu vào đây nhưng vẫn ngăn nổi số người ít của nhà họ Trương.
Trước khi ta thành hôn, nhà họ Trương ngoài Trương Tử An và mẹ ruột hắn ta ra thì cũng chỉ có một tên sai vặt và một nha hoàn.
Mẹ chồng càng đi càng sâu, suốt dọc đường không gặp bất cứ người nào.
Bà ta bước đi nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã đi đến Trúc Lâu ở tây viện.
Trúc Lâu này có hai tầng, toàn bộ ngôi nhà, cùng với các vật dụng và đồ gia dụng bên trong đều được làm bằng tre trúc.
Là nơi ta thích tới nhất trong những ngày hè tại nó thanh tịnh và mát mẻ.
Nhưng bây giờ là mùa đông, bà ta tới đây làm gì?
Bình luận
Bình luận Facebook