23
Nam chủ mấy ngày nay gần như có chút sức sống hơn.
Người xưa nói đúng thật, không đ/á/nh không quen nhau.
Dưới sự khuyên bảo của ta, nam chủ chủ động tìm nữ chủ làm thân.
Cậu ta A lên rồi!
Cậu ta bắt đầu c/ắt mài luyện tập tha thiết với nữ chủ!
Hai phút!
Cậu ta bị đ/á/nh bại rồi!
[…Ta biết rằng chỗ các người phổ biến hình tượng đại nữ chủ, nhưng mà nam chủ này không cần phải yếu đuối tới mức vậy chứ/]
[Cốt truyện không phải như thế này đâu.] Hệ thống cũng tỏ ra nghi ngờ, [Nam nữ chủ tuy rằng tài năng ở mức trung bình, nhưng đều tốt hơn nhờ sự chăm chỉ và học tập. Theo lý mà nói, bọn họ nên chiến đấu ngang nhau. Nữ chính sao có thể thắng dễ dàng như vậy?]
[Làm sao ta biết được chứ? Chẳng lẽ nữ chủ đang tr/ộm cạnh tranh vô nghĩa đấy chứ (cũng đang cùng các bạn học đồng lứa cạnh tranh nhưng ngoài mặt lại tỏ ra thờ ơ như thể mình không cạnh tranh)
[.......Ngươi đi đâu học được từ cạnh tranh vô nghĩa này vậy!]
[Ồ, ta cũng không biết.” Ta giơ ki/ếm lên, thuận tay đi một đường ki/ếm hoa.
24
[Aiya, đệ tử của ta tới rồi à?] Ta đang nhai bánh quy, nhìn thấy nam chủ trong lòng đang có suy nghĩ đẩy cửa: [Đến đây đến đây, tìm chỗ ngồi đi, sư phụ tìm cho con chút đồ ăn.]
Cậu ta mở Tâm Pháp và chỉ cho ta vài đoạn: [Đệ tử hôm kia đã đọc Tâm Pháp, nhưng có một số điều vẫn chưa rõ ràng, đã suy nghĩ rất lâu mà vẫn không hiểu. Vẫn là hy vọng... vẫn hy vọng sư phụ có thể chỉ dạy cho con một số gợi ý...…]
Cậu ta nhìn đĩa bánh ngọt ta đưa cho rồi nói: “Đồ đệ ng/u ngốc, không dám làm phiền sư phụ quá sức.1
[Đây làm sao mà mệt quá sức chứ? Thầy giáo luôn thích những học sinh thường xuyên đặt câu hỏi. Ta rất vui khi các con có thể lấy hết can đảm để đặt câu hỏi."] Ta mỉm cười nói: [Đến đây, sư phụ sẽ giải thích cặn kẽ cho con, có chỗ nào vẫn không hiểu thì cứ ra hiệu cho ta.]
Hệ thống bắt đầu phun ra những lời tục tĩu trong đầu ta, phàn nàn về đôi mắt nhân hậu của ta như thể đang nhìn đứa con lớn của chính ta vậy.
[…] Nam nhân vật chính cụp mắt xuống, tiếp tục lắng nghe điều trong tâm mà ta nói.
[...] Hệ thống trong ý thức của ta đã hoàn toàn mặc kệ thờ ơ.
25
[Ngươi viết cái gì đấy] Hệ thống tò mò hỏi, [Mê mệt tới như vậy, là đang viết thư tình đó hả? Viết cho nam chủ sao? Ngươi thật sự mở mang đầu óc ra rồi đó ư?]
[Ngươi biến một bên, ngày nào cũng thư tình thư tình, ta xem ngươi giống thư tình đó.] Ta trực tiếp đóng biển ý thức lại, để nó nhìn không thấy đồ mà ta viết.
[Vậy ngươi đang viết cái gì chứ… Viết cho ai?]
[Viết cho tất cả mọi người.]
[Tất cả các đệ tử?] Hệ thống phát ra câu hỏi.
[Không phải.] Ta phủ nhận.
Hệ thống ừm hứm một hồi, lại ngủ thiếp trong biển ý thức của ta.
Bình luận
Bình luận Facebook