...Không phải đâu, tôi không có.
Nhưng giờ tôi vẫn sợ lắm.
Bởi Thịnh Dực cũng muốn đ/á/nh g/ãy chân tôi, mà tôi thì đ/á/nh không lại anh ấy.
Thịnh Dực dữ tợn trừng mắt nhìn tôi suốt mười mấy giây, sau đó bước tới túm tay tôi kéo phăng ra ngoài, hung hãn như cư/ớp.
Tôi đành theo anh đi, nhưng chỗ vừa bị đ/á đ/au quá, dưới chân lại giẫm phải thứ gì đó, người tôi lảo đảo suýt nữa ngã chổng kềnh.
May mà Thịnh Dực nhanh tay đỡ lấy.
Anh nhíu mày nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi dán mắt vào chân phải đang co quắp bất thường của em.
"Bị thương rồi?"
Tôi tránh ánh mắt anh, ngó nghiêng khắp nơi.
"Kỷ Lăng, nói!"
"Bị đ/á vào, hơi đ/au."
Thịnh Dực vẫn giữ khuôn mặt lạnh như băng, trong mắt toát ra vẻ u ám.
Giữa mùa đông đã lạnh, bị anh ấy trừng mắt nhìn càng thấy lạnh hơn.
Đến nửa phút sau, anh ngồi xuống cuộn ống quần tôi lên.
Tôi cảm thấy hơi không tự nhiên.
Chà, muốn rung đùi quá.
Dưới ánh sáng mờ, có thể thấy rõ vết bầm tím lớn trên chân, lớp da trầy xước ở giữa còn rỉ m/áu.
Sắc mặt Thịnh Dực càng hung dữ hơn, trông rất khó chịu.
Tôi nghĩ một lúc rồi khẽ hỏi: "Anh không vui à?"
Anh ngẩng đầu lên.
Tôi tiếp tục hỏi: "Không phải anh đã nói rồi sao, em càng khổ thì anh càng vui."
Khuôn mặt anh đen kịt như trời sắp sập, mưa sắp tới.
Anh cười khẩy: "Ừ, anh vui, anh vui phát đi/ên luôn ấy chứ."
Rồi anh đứng dậy, một tay ôm lưng tôi, một tay luồn dưới khoeo chân, bế thốc tôi lên.
U là trời, bế kiểu công chúa.
Nh/ục nh/ã quá.
Bình luận
Bình luận Facebook