Thời đại học, tôi có quen một thiếu phụ nhiều tiền ở trên mạng, đối với tôi cực kỳ tốt, thường xuyên tiêu tiền cho tôi, gọi tôi là em trai tốt.
Cô ta nói, cô ta và tôi giống nhau, cũng từ nông thôn ra, rất thích tôi, tương lai đợi tôi tốt nghiệp sẽ dẫn tôi phát tài.
Tôi vốn dĩ cho rằng cô ta đùa thôi, ai mà ngờ sau khi tôi tốt nghiệp, cô ta thật sự lái Porsche Cayenne tới quê nhà tôi.
Và cho tôi làm ở cửa hàng cô ta mở, bảo sau này sẽ giao cho tôi quản lý.
Trong khoảng thời gian làm việc, tôi bỗng phát hiện ra âm mưu và sự thật được ẩn giấu sau cửa hàng đó.
1.
Tôi gọi cô ta là dì Trần, cô ta vì giúp đỡ tôi mà xây một cửa hàng nhỏ ở trong thôn, bảo tôi làm việc ở đó, còn nói mỗi tháng sẽ trả tôi năm ngàn tệ.
Mặc dù lương tháng rất cao nhưng chung quy cũng chỉ là một cửa hàng nhỏ. Lúc mới đầu tôi có hơi thất vọng, nhưng cô ta nói để tôi làm quen trước một chút, sau này dự định xây mấy cửa hàng b/án buôn thực phẩm thiết yếu quy mô lớn trong thành phố để tôi quản lý, tôi lập tức đồng ý.
Cửa hàng nhỏ này không giống với cửa hàng của những nhà khác, mà rất giống hồi còn nhỏ.
Nơi này cũng có b/án củi gạo dầu muối, nhưng đều là đong cân b/án lẻ, đựng trong bao tải lớn, giống như cửa hàng lương thực và dầu mỡ kiểu cũ.
Trong cửa hàng cũng có b/án th/uốc lá thơm và rư/ợu, nhưng th/uốc lá thơm lại chỉ b/án một nhãn hiệu, đó chính là Trung Hoa.
Tôi nói có thể nhập th/uốc lá rẻ, bởi vì trấn chúng tôi không có mấy ai nhiều tiền, nhưng cô ta không đồng ý, nói chỉ b/án Trung Hoa.
Cô ta là bà chủ, tôi tất nhiên cũng không tiện nói năng gì.
Dì Trần còn nói với tôi, cô ta sẽ không phát tiền lương trực tiếp cho tôi, nếu như muốn tiêu tiền cứ lấy thẳng tiền của khách trả, tự mình ghi sổ là được. Do cô ta còn bận làm ăn ở bên ngoài, nhưng cô ta rất tin tưởng tôi.
Cô ta còn nói với tôi rằng, khi lấy tiền nhất định không được để những nhân viên khác nhìn thấy, tránh người ta gh/en gh/ét trong lòng.
Có một người đối xử tốt với tôi như vậy, tôi đương nhiên sẽ không phụ lòng cô ta, tôi âm thầm thề nguyền rằng nhất định phải làm công việc này thật tốt.
Buổi tối đầu tiên mở cửa hàng nhỏ, tôi tới ngay luôn, nhân viên giúp trông coi cửa hàng vào ban ngày lại là một bà lão, nói chuyện với bà ta rất phí sức do tai bà ta không được tốt.
Bà lão đến cửa cũng chẳng mở được, cánh cửa này là hai tấm cửa gỗ lâu năm, mở một nửa khép một nửa, tôi muốn mở hết cửa ra nhưng bà ta lại ngăn tôi lại nói một đống tiếng địa phương, chắc chắn đó không phải tiếng bản địa, tôi lại nghe không hiểu, suýt nữa nổi gi/ận với bà ta.
Vì vậy tôi gọi điện thoại cho dì Trần, cô ta lại nói với tôi không được mở hết cửa, còn nói như vậy phong thủy mới tốt.
Tôi nghe nói là yêu cầu của dì Trần thì cũng không mở cửa nữa.
Đợi đến khi tôi nhận ca, là 8 giờ tối.
Sau khi bật đèn, lại phát hiện đèn sợi đ/ốt ở đây là kiểu cũ, treo cao trên trần nhà, khiến cửa hàng chìm trong một khoảng mờ tối màu vàng.
Tôi cũng không quan tâm, không qua bao lâu, vị khách đầu tiên đã tới.
Đó là một thằng nhóc trẻ tuổi, cậu ta kêu một bao Trung Hoa với tôi, khi tôi đưa th/uốc lá cho cậu ta thì trong lòng có hơi khó chịu.
Bởi vì tay cậu ta rất bẩn, trong móng tay toàn là bùn đen xì.
Tôi tự lẩm bẩm rằng bản thân không ám ảnh sạch sẽ, nhưng mấy vị khách đến sau đó lại giống hệt như cậu ta.
Có người m/ua th/uốc lá, có người m/ua gạo.
Trong móng tay mọi người đều là bùn đen bẩn t/ởm, cho dù là con gái cũng không ngoại lệ.
Tôi suy nghĩ có phải ở đây có công xưởng nào làm việc ở trong đó rất bẩn chăng.
Lúc nửa đêm, có một người quen cũ tới.
Đó là bạn nữ học cùng cấp 3 của tôi, tên là Hoàng Thúy Thúy, tôi không nghĩ cô ấy sẽ đến chỗ tôi m/ua đồ, hơn nữa khóe móng tay của cô ấy cũng rất bẩn.
Việc này khiến tôi hơi lấy làm lạ, bởi vì trong ký ức của tôi, cô ấy là cô gái rất thích sạch sẽ.
Tôi thấy là người quen, không khỏi hỏi thăm cô ấy: "Bạn cũ, cậu làm trong nhà xưởng nào gần đây à?"
Lúc đầu cô ấy chưa nhận ra tôi, vì thế cẩn thận nhìn kỹ tôi, sau cùng cũng nhận ra tôi liền mỉm cười: "Là Lý Bình à? Tớ may quần áo trong xưởng... cửa hàng này do cậu mở ư?"
Tôi vừa nghe càng khó hiểu, gần đây quả thực có mấy xưởng quần áo, nhưng chưa từng nghe may quần áo có thể khiến khóe móng tay bẩn như thế.
Tôi nói với cô ấy: "Cửa hàng do bạn tớ mở, tớ làm thêm ở đây."
Đột nhiên cô ấy lại nói: "Cậu đừng ở đây làm thêm, làm việc trong cửa hàng nhỏ không có tương lai, bây giờ cậu sống tệ thật đấy, cậu là tầng lớp dưới đáy xã hội rồi."
Lời của Hoàng Thúy Thúy khiến lòng tôi không thoải mái, trong ấn tượng cô ấy sẽ không nói chuyện khó nghe như thế, tôi thuận miệng khách sáo đáp: "Tôi xem sao đã, cậu bớt hút đi, mấy năm không gặp, cậu cũng học được cách hút th/uốc rồi."
"Cảm ơn, mời cậu hút một điếu, quả thật mấy năm không gặp."
Hoàng Thúy Thúy x/é bao th/uốc lá, chia tôi một điếu, sau đó nói mình còn phải làm việc nên đi trước.
Bình luận
Bình luận Facebook