Nghe lời chị gái, tôi bắt đầu đối xử lạnh nhạt với Lâm Dạ.
Nhắn tin không trả lời ngay, điện thoại không thường xuyên nghe máy, hẹn gặp thì viện cớ bận.
Ai ngờ tên bi/ến th/ái âm u này lại dọa...
“Em nhớ trò chơi xích chân lắm hả?”
Ký ức bị xiềng xích bỗng trào dâng.
Tôi vừa x/ấu hổ vừa tức gi/ận: “Lâm Dạ, em mà thèm nhìn mặt anh nữa thì em làm chó!”
“Vậy em muốn nuôi nh/ốt hay thả rông?”
Tôi: ???
“Anh thích nuôi nh/ốt hơn.”
Lâm Dạ dùng một tay tháo cà vạt, quàng quanh vào cổ tôi.
Chỉ cần hơi gi/ật nhẹ, tôi đã vô thức lao vào lòng hắn.
Cứ thế trở thành con mồi ngon miệng trong tay kẻ săn mồi.
Lâm Dạ cắn nhẹ vào tai tôi, giọng điệu mê hoặc:
“Xích lại, em sẽ không nghĩ đến chuyện bỏ trốn nữa chứ?”
Tim tôi đ/ập lo/ạn nhịp, nhưng vẫn còn chút lý trí.
Nuôi nh/ốt cái con khỉ! Đây gọi là giam cầm!
Đúng là tổng tài thích chơi đùa với lằn ranh pháp luật.
Tôi trả đũa bằng cách kẹp lấy cổ hắn, định cho hắn nếm mùi "văn học bóp cổ".
Nhưng không ngờ Lâm Dạ bỗng nuốt nước bọt.
Cảm giác yết hầu chuyển động dưới tay, cùng ánh mắt th/iêu đ/ốt của hắn khiến bầu không khí trở nên mờ ám khó tả.
Chẳng cần hành động thân mật hơn, tôi đã tan chảy.
Bình luận
Bình luận Facebook