Lại một mùa đông nữa đến.
Hai chúng tôi chuyển vào sống trong biệt thự lớn.
Bùi Kỳ Duật thành lập công ty riêng.
Công ty anh tập trung vào nghiên c/ứu phần mềm trí tuệ nhân tạo, vừa khớp với xu hướng AI. Dù giai đoạn đầu đầu tư khá nhiều nhưng lợi nhuận thu về rất khả quan.
Còn tôi không muốn đi làm, suốt ngày ở nhà vẽ tranh, nghịch mèo, ngủ nướng và xem phim. Nhưng mỗi lần tôi đi KTV hay bar -
Bùi Kỳ Duật sẽ kiểm tra vị trí tôi hơn chục lần chỉ trong một tiếng. Anh luôn lo sợ mất mát, ám ảnh chuyện tôi sẽ bỏ rơi anh.
"Lúc trước em đi KTV, anh cũng nghĩ em đang..." Tôi hỏi.
Bùi Kỳ Duật gật đầu thừa nhận: "Ừ."
"Em từng nói em thích người đẹp trai."
Thảo nào từ hôm đó, ngày nào anh cũng chăm chút ngoại hình cẩn thận. Tôi cứ ngỡ mình đang phát cuồ/ng vì tình, hóa ra là bị anh dẫn dụ từ lúc nào.
Tối nay hiếm khi Bùi Kỳ Duật về sớm. Tôi cuộn tròn trong chăn lướt điện thoại, anh ngồi cạnh đọc tin tức.
"Bùi Kỳ Duật, chân em lạnh quá."
Anh quen tay nắm lấy bàn chân tôi nhét vào trong áo.
Ôi.
Ấm quá đi.
Tôi nghiêng đầu nhìn người đàn ông. "Tay em cũng lạnh."
Bùi Kỳ Duật kéo luôn tay tôi vào trong lớp áo. Nhưng bàn tay không an phận như bàn chân, lén lút rong ruổi khắp thân thể anh. Rồi dừng lại đúng chỗ hiểm -
Bùi Kỳ Duật rên khẽ, đặt điện thoại xuống quay sang nhìn tôi đầy bực dọc. Tôi trơ trẽn: "Chỗ này ấm nhất mà."
Điều hòa đang để 26 độ.
Mặt tôi bỗng nóng bừng.
"Người em vẫn lạnh, hay là mình vận động tí nhỉ?"
Bùi Kỳ Duật ngỡ ngàng: "Hả?"
"Vợ chồng mình, đáng ra phải làm chuyện vợ chồng chứ nhỉ?"
Tôi tắt đèn "tách" một tiếng.
Trong bóng tối, hơi thở đan xen.
"Từ nay đừng gọi Bùi Kỳ Duật, gọi anh đi."
"Ừm... anh."
"Chưa đủ."
Tổng kết lại:
Bùi Kỳ Duật lúc nào cũng nghe lời.
Chỉ trừ khi lên giường.
Tôi kêu dừng mà chưa bao giờ anh chịu ngừng lại!
Bình luận
Bình luận Facebook