5
“Cậu chạy cái gì chứ?”
Đôi mắt lạnh lùng của Hứa Duyên từ dưới mái tóc nhô ra.
“Tôi thích chạy!”
“Chân cậu làm sao vậy? Không sao chứ?”
Tôi ngẩng đầu lại nhìn thấy đôi môi mềm mại của Hứa Duyên.
Trong lòng tôi tự nhiên dâng lên một nỗi bất bình thiếu chút nữa lại té ngã.
Tôi nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác, hai mắt đỏ hoe.
“Không có việc gì, tránh ra đi, không cần cậu quan tâm!”
Đẩy Hứa Duyên ra, tôi lảo đảo chạy ra khỏi trường.
Tôi thuê một căn hộ gần trường đại học, sống một mình bên ngoài.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Duyên đứng ở dưới lầu căn hộ của tôi.
“Chân cậu thế nào rồi?”
“Cậu tới đây làm gì? Tới chê cười tôi à?”
Tôi vô cùng tức gi/ận.
Hứa Duyên từ nhỏ đã thích xem những trò hề của tôi, mỗi lần tôi bị thương, hắn đều dùng vẻ mặt thờ ơ đúng giờ xuất hiện.
Tiểu tử này trong lòng nhất định là vui muốn ch*t đi được.
Tôi liếc ngang hắn một cái.
Sao tôi vẫn cứ có cảm giác hắn lại đẹp trai hơn hôm qua vậy chứ?
Hứa Duyên đi theo tôi đến trường.
Trước cổng trường tụ tập một đám nữ sinh, trên một tấm biểu ngữ màu đỏ in mấy chữ to:
[Hứa Duyên, em yêu anh! Giống như chuột yêu gạo!]
Bình luận
Bình luận Facebook