Sau bữa tối, tôi dọn dẹp qua loa căn bếp rồi đi vệ sinh cá nhân.
"A Nguyên, cái cặp của cậu lâu chưa giặt, mình bỏ vào máy giặt nhé?"
Giọng nói ngọt ngào của "bảo bối biết chiều lòng người" vang lên.
Tôi đang cầm bộ đồ ngủ định vào phòng tắm, hời hợt đáp ứng một tiếng.
Cái cặp cũ rích này dạo nay lúc nào cũng đeo bên người, nhìn bẩn thỉu thật. Đến hôm diễn tập ở hội trường báo cáo vẫn khoác lên vai...
Chờ đã!
Tôi ôm ch/ặt quần áo phóng như bay ra phòng khách nhưng đã quá muộn.
Trong lúc Trì Gia Ngôn mở cặp định mang đi giặt, tay cậu ta sờ vào vật gì đó, một tấm thẻ phòng khách sạn lòi ra.
Nhanh như c/ắt, tôi dẹp ngay vẻ hoảng lo/ạn trên mặt, gi/ật phăng thẻ vứt vào thùng rác trước khi A Ngôn ngẩng đầu.
"Trong cặp toàn rác thế nhỉ?"
Tôi lẩm bẩm một mình rồi lẹt đẹt vào nhà tắm, cố phớt lờ cảm giác gai gáy sau lưng.
Sau bao sóng gió, cuối cùng cũng được chui vào chăn ấm nệm êm.
Với tay tắt đèn đầu giường, căn phòng chìm vào bóng tối. Đêm khuya khoắt, đúng điệu để chìm vào giấc ngủ.
Dù ban ngày có bao nhiêu drama, chỉ cần ngủ một giấc, mơ mộng viển vông, sáng mai Du Thiệu Nguyên lại là một trang hảo hán!
Nhưng lần này... ông Chu Công đừng đến nữa được không?
Đang mơ màng, tôi quờ quạng bên cạnh, tay chạm phải bàn tay ai đó, rồi một vòng eo đ/è xuống.
Lông tôi dựng đứng cả người.
Mở mắt, trong bóng đêm, Trì Gia Ngôn đang cưỡi lên người tôi.
"A Nguyên, mình đã xuất sắc như vậy rồi, cậu có thể thích mình một chút được không?"
Tôi trầm mặc hồi lâu, nghiến răng nói một câu.
Bình luận
Bình luận Facebook