Cưới người xa lạ chưa từng gặp.
Lòng bàn tay ta ướt đẫm mồ hôi, vò nhàu tà váy cưới trên đầu gối.
Tấm khăn đỏ che mặt được vén lên, tầm mắt ta bỗng sáng bừng.
Ánh nhìn đầu tiên đọng lại nơi mi tướng quân, hốc mắt sâu thăm thẳm, đồng tử đen huyền. Vết s/ẹo chắn ngang chân mày phải, điểm tô thêm nét dữ dằn cho gương mặt lạnh lùng.
Tướng quân châm thêm hai chén rư/ợu, trao ta một chiếc.
Ta nửa lo âu nửa ngập tràn hi vọng, uống cạn chén rư/ợu giao bôi ngọt ngào.
Sau khi uống rư/ợu giao bôi phải cởi áo cho phu quân... Khắc sâu lời mụ nhũ mẫu dặn dò, ta liếc nhìn bờ vai rộng của tướng quân, nhưng tay chẳng dám ngỏng lên.
"Không biết làm?" Tướng quân giang rộng tay, nửa cười nửa không nhìn ta chờ đợi.
Ta nhẹ nhàng cởi áo ngoài cho chàng, mặt đỏ bừng, giọng lắp bắp: "Biết... biết làm mà."
Quả thực đây là lần đầu ta cởi áo cho người khác.
Vốn là đại tiểu thư phủ tướng quân tiền nhiệm, lại được Hoàng thượng ban tước công chúa, chưa từng hầu hạ ai, chưa từng gần gũi nam tử lạ mặt đến thế.
Khi ta sửa soạn xong xuôi, tướng quân đã nằm trên giường, chừa lại nửa chỗ trống.
Ta khép nép trèo lên giường, nghe rõ mồn một tiếng tim đ/ập thình thịch. Hơi ấm tỏa ra từ người bên cạnh khiến ta vừa xa lạ vừa khát khao.
Nằm mãi, cơn buồn ngủ dần kéo đến nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo lạ thường.
"Tướng quân..."
"Ừm?"
"Thiếp muốn ngủ phía trong..."
Thuở nhỏ ham chơi không chịu ngủ, phụ thân thường dọa dưới giường có yêu quái đen thui chuyên bắt trẻ thức khuya.
Khi ấy ta luôn nép sát tường, thiếp đi trong lo sợ.
Lớn lên, nỗi ám ảnh tuổi thơ khiến ta chỉ dám ngủ sát vách giường.
Chỉ nghe tướng quân "chép" một tiếng, tay chàng đã khoác lấy eo ta, nhẹ nhàng đổi chỗ cho ta vào trong.
Chỗ tướng quân nằm ấm áp hơn nhiều, ta lén liếc nhìn, chàng như đoán được ý liền kéo chăn che mắt ta. Giọng gắt gỏng: "Phiền phức, ngủ đi." Lúc ta mơ màng chợp mắt, nghe chàng nói: "Về sau đừng gọi tướng quân nữa, gọi Lệ Minh Kha hoặc phu quân."
Vâng, tướng quân.
Ta thầm đáp trong lòng.
Bình luận
Bình luận Facebook