“Quả thực, tôi không có mẹ, từ nhỏ đã lớn lên bên cạnh ông ngoại. Nhưng ông ngoại đã dạy tôi, không thể vạch trần khuyết điểm của người khác, không thể công khai chuyện riêng tư của người khác cho mọi người cùng biết."
"Bà lợi dụng chức vụ, điều tra đối tượng yêu đương của con trai mình, còn công khai chuyện riêng tư của người khác ra bên ngoài, dùng cách này để u/y hi*p tôi, riêng hành vi này thôi đã vượt qua giới hạn đạo đức rồi, đây là phạm tội."
"Không có bất kỳ chứng cứ nào mà đã công kích, nh/ục nh/ã tôi, bà đang dùng việc công b/áo th/ù riêng à?”
“Hành vi của bà, thật lòng là vì muốn bảo vệ con trai bà ư? Hay là đang bảo vệ một đứa trẻ to x/á/c không hề có chính kiến riêng?”
“Còn cả Quý Châu nữa, anh ta biết bà đang làm gì, nhưng vẫn không nói một câu, anh ta cũng là đồng lõa, cũng làm tôi cảm thấy gh/ê t/ởm.”
…
"Trần Song, cô học thói nhanh mồm nhanh miệng này ở đâu thế?” Bà ta hoàn toàn nổi đi/ên, đ/ập bàn định đ/á/nh tôi, lại bị đồng nghiệp phía sau ngăn lại.
“Ghi chép xong chưa? Nếu như không có gì muốn hỏi nữa, tôi có thể rời đi trước không?" Tôi bình tĩnh ngồi im đó.
“Đã ghi chép xong rồi, cô đi trước đi.” Vì phòng ngừa xung đột, đồng nghiệp của bà ta bảo tôi đi trước.
Kết quả, ngay khi bước ra khỏi phòng thẩm vấn, tôi nhìn thấy Quý Châu đang đứng ở cửa.
Anh ta trầm mặt nhìn tôi, muốn nói lại thôi.
Tôi mặc kệ anh ta, trực tiếp rời đi.
21.
Đi vài bước, phát hiện anh ta bám theo sau.
“Xin lỗi.” Anh ta mở miệng trước.
“Xin lỗi cái gì?” Tôi cười hỏi anh ta.
“Những chuyện mẹ anh đã làm.” Anh ta trầm mặc, “Anh thay mặt bà ấy xin lỗi em.”
Tôi sửng sốt một lúc, sau đó lười phải giả bộ tươi cười, “Tôi không chấp nhận.”
“Trần Song.” Anh ta vẫn giống như trước, dịu dàng gọi tên tôi.
Thời trung học, tôi bị mọi người xa lánh, anh ta cũng gọi tên tôi như vậy, đ/au lòng nhìn tôi.
Chắc là lúc đó anh ta đang cảm thấy thương hại tôi, nhưng khi đó tôi còn lầm tưởng rằng anh ta thích tôi.
Lúc học đại học, tôi liều mạng tạo ra nhiều cuộc gặp gỡ tình cờ, nhiều lần x/ấu hổ trước mặt anh ta, anh ta cũng gọi tên tôi như vậy.
Nhưng thực ra trong lòng anh ta đang cười nhạo tôi, ôm ch/ặt cái bí mật đó, ngụy trang thành dáng vẻ ôn nhu. Chỉ là khi đó, tôi còn ảo tưởng rằng mình nghe được mùi vị cưng chiều.
Quả nhiên, cái cảm giác người ta thích người, 90% là dựa vào phán đoán, 10% còn lại là dựa vào vận may.
Vận may của tôi luôn luôn không tốt.
“Quý Châu, sau này chúng ta phân rõ giới hạn đi.” Tôi nghiêm túc nói với anh ta.
Anh ta đen mặt hỏi: “Vì sao?”
“Em chia tay với anh là vì bị mẹ anh đe dọa đúng không? Em yên tâm, hôm nay về nhà anh sẽ nói rõ ràng với mẹ, thực ra tình cảm của anh đối với em vẫn luôn không thay đổi.”
“Không phải nguyên nhân này.”
“Vậy là nguyên nhân gì?”
“Tôi có bạn trai rồi.”
“Ai?”
Ngay lập tức, anh ta có chút luống cuống tay chân.
Tôi lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại, "Anh có thể tới đón em không?"
“Được chứ.”
Mười phút sau, chiếc Maybach đó dừng lại trước mặt tôi.
Sự hoảng lo/ạn trên mặt Quý Châu đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung được.
Nhưng mà, tôi không có tâm trạng để thưởng thức.
“Tên này là ai?” Lục Tử Kiêu nhìn Quý Châu qua kính chiếu hậu.
“Bạn học.”
“Bạn học? Ánh mắt cậu ta nhìn em không đơn giản chỉ là bạn học." Anh nói xong, ôm tôi vào trong lòng, “Để em chủ động liên lạc với anh một lần, còn khó hơn lên trời, nói đi, làm sao vậy?”
"Em muốn hỏi anh, tối thứ sáu anh ở đâu?"
Tuy rằng tôi gh/ét Trương Linh, nhưng tôi vẫn nhịn không được mà hoài nghi, chuyện đó là do Lục Tử Kiêu làm.
“Quán bar, sao vậy?” Mặt anh không chút đổi sắc nhìn tôi.
“Em có một người bạn, tối hôm đó sau khi cãi nhau với em xong thì bị người x/ấu vây đ/á/nh..." Tôi quan sát vẻ mặt của anh, muốn tìm ra dấu vết, "Có phải anh làm không?"
Anh ôm tôi, đột nhiên mỉm cười.
“Em thấy anh muốn cho người ta một bài học, còn cần tự mình ra tay sao? Cô ta cũng xứng?”
“Anh… Anh phái người làm?”
Tuy rằng đã sớm dự liệu được đáp án này, nhưng tôi vẫn cảm thấy kh/iếp s/ợ.
Anh ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt đứng đắn, lại dễ dàng h/ủy ho/ại một cô gái.
Nói không sợ, là giả.
“Không phải anh, người của anh chỉ phụ trách bảo vệ an toàn cho em, những thứ khác anh mặc kệ." Anh dừng một chút, “Nếu để anh ra tay, cô ta sẽ còn thảm hại hơn bây giờ.”
Xem như tôi đã hiểu.
“Người theo dõi em mỗi ngày, là do anh phái tới?”
“Đúng.”
Anh thừa nhận không chút e dè.
"Bọn họ đã chứng kiến toàn bộ quá trình em gái em bị vây đ/á/nh, nhưng không ai c/ứu cô ta?"
“Vì sao phải c/ứu? Trần Song, anh không phải nhà từ thiện. Cô ta còn dám đ/á/nh em, có thể sống được tới bây giờ, đã là sự ban ân anh dành cho cô ta rồi.”
Sự b/ạo l/ực trong giọng nói của anh khi anh nói đến điều này, khiến tôi không rét mà run.
Sau đó anh đưa tôi về nhà, dọc theo đường đi tôi suy nghĩ vạn điều, nhưng cuối cùng cái gì cũng không nói nên lời.
Lục Tử Kiêu khoanh tay đứng nhìn, không sai, đều là do Trương Linh tự tìm.
Đáng ra tôi phải vui sau khi người x/ấu bị trừng ph/ạt.
Nhưng tôi không hề.
Mấy ngày sau, Trương Linh xuất viện.
Cô ta giống như biến thành một người khác, như một con chim sợ cành cong.
Có lẽ bởi vì lúc trước cô ta gây th/ù chuốc oán quá nhiều, nên dần dần cô ta bị mọi người cô lập, sau đó, tình trạng tinh thần của cô ta cũng xảy ra vấn đề.
Từ trên người cô ta, tôi thấy được hình bóng mình từng bị b/ắt n/ạt, đáng ra tôi nên vui mừng, nhưng tôi không vui nổi.
Lâm Xảo cũng có chút không nhìn nổi nữa.
“Tớ cũng đã từng bị như thế.” Tôi bình tĩnh nhìn chỗ ngồi của Trương Linh, “Tớ sẽ không giúp cô ta, nhưng cũng sẽ không bỏ đ/á xuống giếng.”
Làm một người qua đường vĩnh viễn không có chút giao thoa nào đi
Bình luận
Bình luận Facebook