Tới rồi!
Bè trúc tới rồi!
Cảnh sát chạy nhanh tới.
“A trời ơi, cuối cùng chèo trở về rồi!”
Một ông lão da ngăm đen, tóc trắng xóa đứng dậy khỏi bè trúc, bên còn có một cái thùng rỗng.
Là một ngư dân, chỉ có một mình.
“Ra sông đ/á/nh cá gặp phải sóng lớn! Trôi nổi cả một đêm, dọa tôi sợ khiếp h/ồn, suýt nữa cho rằng trôi tới Myanmar rồi chứ.”
“Sao thế? Đồng chí cảnh sát, bà nhà tôi báo cảnh sát ư? Bảo mọi người tới tìm tôi?”
“Ôi chao, làm phiền mọi người rồi, cảm ơn cảm ơn! Tôi không sao, chỉ là cá đều chạy hết rồi...”
Ngư dân cảm kích, nắm ch/ặt tay cảnh sát trẻ lắc qua lắc lại.
Cảnh sát Trần quay người đi, nện một đ/ấm lên cột điện, đ/á bay một hòn đ/á.
...
“Cô giáo Trì, nhìn thấy chưa?”
“Bọn họ vẫy tay với chúng ta kìa!”
Bình minh đỏ rực nhuộm cả bầu trời.
Ừ, rất đỏ, đỏ như ráng chiều đêm qua.
Người trên bờ càng lúc càng rõ ràng.
Hả?
Những người này sao mà quen mắt thế?
Hả?
Sao bọn họ không có ngũ quan?
Hả?
Bóng phản chiếu của bình minh sao có hơi giống m/áu nhỉ?
Tại sao lại có vịt trời và uyên ương chơi đùa trong m/áu?
“Hì hì hì, hì hì hì...”
Dương Đồng đứng sau lưng tôi, phát ra tiếng cười phấn khích.
“Cô giáo Trì, chào mừng trở về nhà nhé.”
Cậu ấy vừa cười vừa nói.
“Cô giáo Trì, chào mừng trở về nhà nhé.”
Những người không có ngũ quan ở trên bờ đồng loạt nói.
...
Ồ, tôi hiểu rồi.
Hóa ra, giấc mơ này, vẫn chưa tỉnh lại.
...
Suỵt!
Tôi kể bạn nghe một câu chuyện nhé?
Trước kia, có một đứa trẻ, tên là Dương Đồng.
Năm 1999, cậu ấy sinh ra ở một ngôi làng nghèo đói hoang vu, cả ngày mây đen giăng kín.
Trước khi có cậu ấy, mẹ cậu ấy đã sinh bốn bé gái, đều bị ném vào sông ch*t đuối ngay sau khi c/ắt dây rốn.
Từ khi cậu ấy có ký ức, trên người mẹ đã phủ kín những vết thương vết s/ẹo xanh tím, trên mặt chưa bao giờ nở nụ cười.
Bố ban ngày làm ruộng, tối khuya uống rư/ợu, say thì đ/á/nh người, đ/á/nh xong thì ngủ, thức dậy thì vác cuốc ra đồng... cứ lặp lại như vậy, bốn mùa trôi qua.
“Đây chính là cuộc sống.” Người bố luôn hút th/uốc, thở dài nói.
Một lần, bố uống say bí tỉ, đ/á/nh đ/ập mẹ một trận. Dương Đồng gi/ận dữ xông lên, vớ cái bừa sắt đ/ập lên ót của tên s/úc si/nh kia, m/áu tươi lập tức chảy không ngừng.
Bố được người đưa tới bệ/nh viện huyện, khâu mấy chục mũi.
Một mình mẹ trốn trong phòng bếp bật khóc.
Dương Đồng đi tới gi/ật góc áo mẹ, muốn an ủi bà ấy.
Nhưng đổi lại lại là một cái t/át tà/n nh/ẫn của mẹ:
“Nghiệt súc! Mày đ/ập ch*t bố mày, ai nuôi sống chúng ta?”
Giống như một chậu nước lạnh từ trên trời đổ xuống.
Ngày hôm sau, Dương Đồng rời khỏi cái nhà đó, lên xe lam đi đến một thành phố lớn xa xôi.
Năm đó, cậu ấy chỉ có 10 tuổi.
Giống như Tam Mao, cậu ấy bắt đầu cuộc sống lang thang không nơi cố định tại một thành phố xa lạ với những ánh đèn màu rực rỡ về đêm.
Từng ngủ dưới cầu vượt qua đêm suýt bị lạnh cóng mà ch*t.
Từng bị đuổi đ/á/nh tơi tả như tên tr/ộm đồ.
Từng ăn xin trên đường như chó hoang vì nói lắp.
Cho đến sau này, cậu ấy được một người có lòng tốt đưa tới trú ẩn, tia nắng cuối cùng cũng chiếu đến cuộc đời cậu ấy.
Cuối cùng cậu ấy cũng có cơ hội đi học.
Cậu ấy bắt đầu học đi/ên cuồ/ng.
“Tri thức thay đổi vận mệnh” – dòng chữ lớn trên bảng đen trong lớp học đã kí/ch th/ích th/ần ki/nh của cậu ấy như tấm vải đỏ trên tay võ sĩ đấu bò tót.
Giáo viên nói, mỗi một người đều có ước mơ.
Cậu ấy ghi lại một loạt ước mơ vào cuốn sổ: người du hành vũ trụ, vận động viên, nhà khoa học, nhà ngoại giao, nhà thơ...
Sau này, lại gạch đi từng dòng một.
Bởi vì chân phải của cậu ấy bị què, hồi nhỏ bị bố đ/á/nh đ/ứt gân gót chân.
Bởi vì cậu ấy có tật nói lắp, nói tiếng phổ thông rất khó khăn.
Bởi vì thơ tình cậu ấy viết cho bạn cùng bàn đã bị ném trả lại không thương tiếc, x/é thành từng mảnh và ném lên đầu cậu ấy như những bông tuyết: “Cái quái gì thế này?”
Bình luận
Bình luận Facebook