Giả Tuân không biết vì sao đêm nay vẫn chưa về, tôi nhắn tin bảo cô ấy cứ ở ngoài qua đêm đi, đừng để lại bị liên lụy bởi tôi nữa.
Tôi đã quyết tâm tìm ki/ếm sự giải thoát. Nếu không thể trốn khỏi số phận phải ch*t đã định, chi bằng đối mặt bình thản, dứt khoát một lần.
23:45, cửa sổ hành lang đột nhiên bật mở. Tôi ngửi thấy mùi khét lẹt, chẳng mấy chốc đã nghe tiếng bước chân hỗn lo/ạn vọng lên từ tầng dưới.
Dường như không chỉ một người.
"Diệp ơi, chạy đi, chạy nhanh lên..."
"Cô ta sẽ không buông tha cho cậu đâu, cô ta muốn gi*t hết tất cả chúng ta, gi*t sạch..."
Hai giọng nói quen thuộc vang lên phía dưới, tôi chưa kịp nghe rõ đã im bặt.
Một lát sau, tôi nghe thấy tiếng ai đó đang leo lên cầu thang.
Từng bước, từng bước, nặng nề và chậm rãi, tiến lại gần.
Mùi m/áu loãng lờ lợ xộc vào mũi.
Linh tính mách bảo, người đang leo lên lần này chính là cô ta.
Khác với hình dung về bản thân, khoảnh khắc này tôi lại không hề hoảng lo/ạn. Tôi chỉ đứng yên, chờ đợi cô ta xuất hiện.
Thời gian chầm chậm trôi, cho đến khi một sợi dây thừng nhẹ nhàng quấn lấy cổ tôi.
Trong khoảnh khắc cô ta siết ch/ặt, tôi nắm lấy nó.
"Giả Tuân, cậu về rồi."
Người phía sau gi/ật b/ắn người.
Bình luận
Bình luận Facebook