Triệu Kiện Quân với Triệu Đại Sơn cùng đào hố ch/ôn hai người Đại Vũ.
Sau đó, chúng tôi xuống núi, đi thăm mấy thành phố xa xôi và b/án nhân sâm núi với giá tốt.
Triệu Vỹ vốn là một người chơi bời lêu lổng, mấy tháng không xuất hiện trong thôn cũng là chuyện hết sức bình thường, quả thật là không có ai quan tâm cậu ta.
Ngược lại là Đại Vũ, tôi vừa về nhà Tiểu Vũ đã tới hỏi.
“Anh Phi, anh trai em đâu? Hôm đó anh ấy đi lên núi với các anh, sau đó đã đi đâu rồi?”
“Đại Vũ? Đại Vũ không có lên núi với anh, hôm đó nó cãi nhau một trận với Triệu Vỹ ở dưới chân núi, nó nói Triệu Vỹ cố ý làm chân mày bị thương. Hai người cãi nhau rất hăng, đoàn ngũ thế thì anh sao dẫn nổi?”
“Anh không dẫn hai người đó nữa nên hai người học tự mình đi rồi, sao hả, nó chưa về nhà à?”
Tiểu Vũ lắc đầu.
“Chưa ạ, điện thoại cũng không gọi được, thật là lạ, cũng đã một tuần rồi, anh ấy chưa bao giờ không liên lạc với em lâu như thế cả.”
“Có phải là lên trấn tìm việc không? Mày lên trấn nghe ngóng xem, bên này tao cũng tìm người hỏi giúp mày xem sao.”
Tiểu Vũ đã hỏi Triệu Kiện Quân và Triệu Đại Sơn, cũng nhận được đáp án giống như tôi, nó đã đi hỏi Triệu Đức Tài ở chân núi, Triệu Đức Tài đó là chú họ của Đại Sơn, sớm đã bị Đại Sơn dùng tiền bịt miệng rồi.
“Không có lên núi, Đại Vũ không đi đào sâm, không ki/ếm được tiền nên không có mặt mũi nào về nhà, nói muốn đi làm thêm, đêm đó tao tận mắt nhìn thấy nó từ cửa nhà tao rời đi.”
Tiểu Vũ chuyển hướng đi lên trấn nghe ngóng tung tích của Đại Vũ từ bạn bè.
Cứ vậy qua được mấy ngày yên bình không gợn sóng, Tiểu Vũ đột nhiên tìm đến tôi, nói muốn lên núi cùng tôi.
Phản ứng đầu tiên của tôi là từ chối.
Tiểu Vũ nheo mắt.
“Sao thế, anh Phi một chuyến phát tài rồi à? Mới có mấy tháng mà đã không lên núi nữa ư?”
“Xem mày nói kìa, phát tài cái gì chứ? Lần trước còn chả đào được một cái rắm cơ.”
Tôi không tự nhiên chuyển tầm nhìn.
Mấy tháng này các năm trước, tôi không lên núi bảy tám lần thì sẽ không cam tâm, năm nay mới đi được một chuyến mà đã không đi nữa, quả thực khiến người ta dấy lên nghi ngờ.
“Mấy ngày nay sức khỏe có hơi bất ổn, thế này đi, qua hai ngày nữa đợi anh khỏe lên thì chúng ta lên núi.”
“Được, anh Phi, anh nói phải giữ lời đấy.”
“Anh Phi… anh Phi…”
Có người đang cố gắng lay tôi.
Tôi mơ mơ hồ hồ mở mắt, đỉnh đầu là bầu trời xanh đậm với rất nhiều cành cây vắt ngang dọc, Đại Vũ ngồi xổm bên cạnh tôi, đang ngậm điếu th/uốc.
Bình luận
Bình luận Facebook